Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 675 - Chương 685: Nhập Cuộc Với Vạn Ánh Mắt Nhìn Theo.

Chương 685: Nhập cuộc với vạn ánh mắt nhìn theo.
 

Một chiếc xe Porsche chạy về phía vùng núi hoang, sau đó rừng lại ở một khoảnh đất bằng phẳng.

Cửa xe mở ra. Long Nguyệt bước xuống xe. Phía sau cô ta là hai cô gái tóc ngắn với vẻ lão luyện.

Long Nguyệt mặc một chiếc váy bó sát cơ thể đầy gợi cảm.

Cô ta đi một đôi tất màu đen với một đôi bốt cao, mặc một chiếc áo choàng dài màu vàng nhạt bên ngoài cộng thêm mái tóc uốn quăn thời thượng khiến Long Nguyệt trông vừa xinh đẹp lại vừa hợp thời trang.

Ánh mắt Long Nguyệt quét qua toàn bộ hiện trường. Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên:

- Tên đó vẫn chưa tới sao?

Cô gái tóc ngắn đứng sau Long Nguyệt mỉm cười nói:

- Vẫn còn một lúc nữa mới tới trận đấu. Là do chúng ta tới sớm.

Trên khuôn mặt Long Nguyệt hiện ra nụ cười đến say mê:

- Dù có nói gì thì cuối cùng tên này cũng chịu bò ra gặp người khác sau một khoảng thời gian núp lâu như vậy rồi. Không biết là bộ dạng đã thay đổi ra sao nữa.

Long Nguyệt di chuyển bước chân về phía đám đông.

Mọi người không ngừng chào hỏi cô ta. Long Nguyệt vừa thuận miệng hàn huyên với mọi người vừa quan sát tình hình xung quanh.

- Cũng khá đông người đấy. Có điều, xem ra những người tới xem cho vui là nhiều hơn cả.

Long Nguyệt đi thẳng tới chỗ Lôi Kiến Quân với nụ cười tươi như hoa:

- Diêm lão, Từ lão, Châu lão…đã lâu không gặp.

Long Nguyệt ân cần hỏi thăm mấy lão gia tử trước, sau đó lại chào hỏi Lôi Kiến Quân và những người khác.

Dù gì thì mọi người cũng là người ở Trung Hải. Đây đều là những người đức cao vọng trọng. Cái vòng tròn này cũng chỉ lớn đến vậy, có ai mà không quen biết ai cơ chứ?

- Tiểu Long Nguyệt, hôm nay lại có thể gặp được Mạc tiên sinh rồi, tâm trạng thấy thế nào? Ha ha ha…?

Long Nguyệt mỉm cười, đáp lại một cách tự nhiên, hào phóng:

- Diêm lão, ông đang trêu chọc vãn bối như chúng tôi đấy à? Tôi và ông ta đã không gặp nhau hơn hai mươi năm rồi. Hôm nay có thể gặp lại, đương nhiên là rất trông mong rồi.

Diêm lão cười tủm tỉm nói:

- Việc của cô và Mạc tiên sinh năm đó, ông già như tôi đều nhìn thấy cả. Nếu như năm đó mà cô lớn hơn vài tuổi thì có lẽ kết quả của ngày hôm đó đã không phải như vậy rồi.

Long Ngyệt hé môi cười:

- Dù có lớn hơn vài tuổi thì kết quả cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì. Ai kêu ông ta là một gã đầu gỗ chứ? Sự việc đã được xác nhận thì dù có chín đầu con bò cũng không thể kéo lại được.

Long Nguyệt rất thoải mái. Cô ta không hề dấu giếm, kiêng kị chuyện giữa mình và Mạc Vũ. Dù sao thì những người tham gia năm đó về cơ bản đều biết đến chuyện này.

Còn những người không biết về nội tình lúc đó, đã đi nghe ngóng, xì xào bàn tán thì nhất thời nhìn Long Nguyệt bằng ánh mắt chất chứa vài phần khác thường.

Ánh mắt Long Nguyệt quét qua đám người Lục gia. Cô ta cười lạnh lùng, nói:

- Lục gia coi trọng chuyện này lắm nhỉ. Lục Hàn Phong còn đích thân tới đây ngồi. Có điều hắn ta có đến cũng vô ích. Dù sao thì đây cũng là cuộc tranh chấp giữa hai tiểu bối. Thực lực của hắn ta dù có mạnh thì cũng chẳng thể quyết định thay giúp kẻ khác được.

Diêm lão cười nói:

- Đám nhóc này đều vì Mạc tiên sinh mà lao tới đây đấy. Khi Mạc tiên sinh còn ở Trung Hải thì nơi đó có rất nhiều người sinh sống, nhưng ông ấy cũng tạo ra không ít sự thù địch. Trước đây Mạc tiên sinh quy ẩn, những người đó cảm thấy không tiện hoặc không dám gây rắc rối cho Mạc tiên sinh. Ngày hôm nay, Mạc tiên sinh đã quay lại Trung Hải thì bọn họ làm sao có thể ngồi yên được. Dù hôm nay đám đông chỉ nhìn trừng trừng chứ không làm gì thì cũng phải tới đây lộ mặt một lần.

Long Nguyệt cười tủm tỉm, tỏ ra nịnh nọt:

- Sự nghiệp Lục gia của bọn họ lớn, người đông thế mạnh, Mạc Vũ thì cô đơn có một mình. Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì thì các vị lão tiên sinh không được khoanh tay đứng nhìn đâu đấy.

Diêm lão cười mắng:

- Tiểu Long Nguyệt, không cần cô đứng đây nói tốt cho Mạc tiên sinh đâu. Mạc tiên sinh đều có đại ân đối với chúng tôi, ông ấy có chuyện, chúng tôi đương nhiên sẽ không ngồi yên mà bỏ bê, nhất định sẽ giúp đỡ hết sức. Nếu như không như vậy thì sao đám lão già chúng tôi lại tập trung cả ở đây chứ.

Từ lão cũng cười nói một cách cởi mở:

- Lão Diêm nói đúng đấy. Bất luận bọn họ có ý gì đối với Mạc tiên sinh, nếu như quyết đấu một cách công bằng, Mạc tiên sinh không có ý kiến gì thì chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng nếu bọn họ muốn ỷ số đông bắt nạt số ít thì dù đám lão già khọm như chúng tôi không đánh nổi thì nhưng lời nói vẫn có chút trọng lượng, sẽ không để Mạc tiên sinh bị ức hiếp đâu.

Lôi Kiến Quân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong lòng trở nên vô cùng phấn khởi và kích động.

Mặc dù ông ta cũng thuộc dạng hét ra lửa ở chốn Trung Hải này, nhưng so với những vị lão gia ở đây thì vẫn còn hơi non nớt.

Mạc Vũ quay lại, người còn chưa tới mà những vị lão gia tử đức cao vọng trọng này đã chủ động xuất hiện đồng loạt, ủng hộ, giữ vững thể diện cho Mạc Vũ, hơn nữa họ còn tỏ rõ thái độ của mình. Từ đó có thể thấy được mối quan hệ năm đó của Mạc Vũ ở Trung Hải mạnh đến cỡ nào.

Những chiếc xe vẫn không ngừng chạy về hướng núi hoang.

Một chiếc xe thương vụ dừng lại. Hà Thiên Phong mở cửa xe ra, nhìn những chiếc siêu xe nhiều không kể xiết cùng với đám đông dày đặc thì không khỏi gãi đầu. Ánh mắt hắn ta tràn đầy sự rung động.

- Náo nhiệt đến vậy cơ à? Mình cứ tưởng sẽ chẳng có mấy ai đến cái vùng núi hoang dã này để xem bọn họ quyết đấu cơ đấy. Thật không ngờ lại đông người như vậy. Hơn nữa, nhìn thì có vẻ toàn là những kẻ giàu có cả. Toàn bộ số xe ở đây mà lôi ra tập trung cùng một chỗ thì có thể mở cả một cuộc triển lãm các loại siêu xe đấy.

Tôn Hiểu Đồng, Lâm Trúc, Lâm Tiểu Nguyệt, Tô Văn Văn, Hàn Văn Thanh lần lượt bước ra khỏi những chiếc xe. Họ nhìn cảnh tượng xung quanh, tất cả đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Tôn Hiểu Đông mở to hai mắt, nói một cách đầy ngạc nhiên:

- Đại ca quả là bá đạo! Một trận đấu thôi mà có nhiều nhân sĩ quyền quý đến xem như vậy sao?

Lâm Trúc đỡ gọng kính, ánh mắt quét một vòng:

- Vấn đề mấu chốt là đại ca vẫn chưa tới. Đám người này tích cực quá nhỉ.

Bọn họ chưa từng chứng kiến một trận chiến nào lớn như vậy, trong lòng liền cảm thấy không chắc chắn. Họ đi vào trong đám đông thì phát hiện đám người ở đây được chia thành ba đội, rõ ràng là có vấn đề về việc chọn đội đấu.

Hà Thiên Phong cảm thấy hơi sửng sốt:

- Đại ca còn chưa tới mà. Chúng ta nên đứng ở đâu? Đừng có đứng nhầm nhá? Chẳng may mà đứng nhầm về phía đối thủ của đại ca là hơi bị thẹn đấy.

Lâm Trúc đột nhiên chỉ về phía bên phải:

- Bên này. Ồ! Chị em Yến gia cũng ở đây đấy. Chắc chắn bọn họ đứng về phía đại ca rồi. Đứng cùng bọn họ, nhất định sẽ không bị nhầm.

Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy hai chị em Yến gia đang vẫy tay về phía mình.

Đám người Hà Thiên Phong vui mừng. Bọn họ đều đã từng ăn cơm với chị em Yến gia, cũng biết rằng Tần Dương đã từng cứu ông nội của hai người. Mối quan hệ giữa họ cực kỳ tốt.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông, bọn họ nhanh chóng đi tới, trong lòng cảm thấy hơi nhột nhột.

Hình như đám người ở đây chẳng có ai lương thiện, toàn bộ đều là đàn anh đàn chị cả.

Lô Quân Di đứng phía sau Lôi Kiến Quân, chủ động chào hỏi:

- Mấy đứa là bạn cùng phòng của Tần Dương phải không? Tôi là chị gái của nó Lô Quân Di…

Bọn họ đều biết Tần Dương có nhận một người làm chị gái nuôi. Nghe Lô Quân Di giới thiệu như vậy liền lập tức bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy an tâm vài phần, có cảm giác như thể cuối cùng cũng tìm thấy đội của mình vậy.

Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện thì một chiếc xe Mercedes Benz chạy tới.

Khang Huy bước xuống xe trước rồi mở cửa xe phía sau ra.

Mạc Vũ và Tần Dương bước xuống xe.

Ánh mắt Tần Dương quét qua vùng núi hoang đang vô cùng náo nhiệt. Đôi mắt hắn ánh lên sự kinh ngạc.

- Sư phụ, không ít người đâu.

Ánh mắt Mạc Vũ cũng đảo qua xung quanh, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Ông nói bằng giọng bình tĩnh:

- Bằng hữu cũ đến cũng nhiều đấy…
Bình Luận (0)
Comment