Chương 686: Khắp phương trời có ai không biết
Hai người Mạc Vũ và Tần Dương chưa từng làm bất cứ quảng cáo nào về trận tỷ thí lần này. Nhưng thông tin lại được truyền đi trong giới này một cách nhanh nhạy quá.
Lục Thiên Sinh đã gieo tin tức như vậy thì ai mà lại không biết?
Cả vùng núi vốn huyên náo bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Toàn bộ mọi người đều quay đầu lại, ánh mắt nhìm chằm chằm vào hai người Mạc Vũ và Tần Dương. Trong ánh mắt có đủ loại thần thái.
Nhiệt tình có, lạnh lùng có, chờ mong hay địch ý đều có…
Mạc Vũ đối diện với ánh mắt chú ý của mọi người thì thần sắc vẫn giữ sự bình tĩnh không hề thay đổi. Đôi mắt ấy yên tĩnh như mặt nước. Ông cất bước đi về phía trước.
- Đi thôi! Thầy dẫn con đi gặp vài người.
- Vâng!
Tần Dương đáp lại một cách cung kính. Hắn nhanh chóng bước theo bên cạnh Mạc Vũ, đi về phía đám đông. Trong lòng hắn bỗng dậy lên một cảm giác hưng phấn đến kỳ lạ.
Không phải là hắn chưa từng đến những nơi đông người như thế này. Hắn đã từng trải qua việc đổ máu và biển lửa, đã từng trải qua tình cảnh máu tươi đầm đìa và sự sinh ly tử biệt. Hắn cũng đã từng biểu diễn trước con mắt chú ý của cả mấy vạn người.
Nhưng hôm nay, dưới ánh mắt chú ý của những con người này, hắn lại cảm nhận được một sự căng thẳng đến khó hiểu cùng với một cảm giác hào hứng không thể nào kìm nén được.
- Mạc tiên sinh!
- Mạc tiên sinh!
Mạc Vũ đi vào trong đám đông. Đám người liền dậy lên những tiếng nói lộn xộn, giống như những tiếng chào hỏi vậy.
Trong từng lời nói đều mang theo sự tôn kính.
- Hà tiên sinh, đã lâu không gặp!
- Vương tổng, vóc dáng của ông càng ngày càng trở nên phúc hậu đấy nhỉ!
Rõ ràng là Mạc Vũ đều nhớ những con người này. Ông mỉm cười, thuận miệng đáp lại họ, thỉnh thoảng lại đưa tay ra bắt tay đối phương.
Tần Dương đi theo bên cạnh Mạc Vũ, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh ra một vài cảm giác kỳ lạ.
Sư phụ hắn cứ như là một đại minh tinh với ánh hào quang soi dài vạn trượng hoặc cứ như thể là một nhân vật lớn tầm cỡ với quyền cao chức trọng vậy.
Họ cứ thế đi tới, tự nhiên trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn giữa đám đông.
Trên đường vừa chào hỏi vừa xuyên qua đám người, chẳng mấy chốc Mạc Vũ đã đi tới trung tâm của khu vực.
- Diêm lão, Từ lão, Chu lão…
Mạc Vũ vừa cười vừa chào hỏi một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Long Nguyệt. Ông nói với nụ cười ôn hòa:
- Long Nguyệt, đã lâu không gặp.
Bắt đầu từ giây phút Mạc Vũ xuống xe, ánh mắt của Long Nguyệt đã hoàn toàn dính vào người ông, chưa từng rời đi.
Bà nhìn ông chào hỏi từng người. Bà nhìn từng nụ cười, từng cái bắt tay, từng hành động của ông.
Ông vẫn nho nhã và ôn hòa như vậy, vẫn phong độ nhẹ nhàng như thế!
Mạc dù năm tháng để lại dấu vết phong sương, khiến khuôn mặt từ thanh niên của ông biến thành trung niên nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm kia vẫn đẹp đẽ như vậy. Hơn nữa so với năm đó, dù đã hụt đi vài phần nhiệt huyết thành xuân của tuổi trẻ nhưng lại càng lúc càng bồi thêm vài phần trầm tĩnh và chững chạc.
Khi bạn nhìn thấy ông, bạn cảm thấy dường như nhìn thấy một ngon núi nguy nga mà yên tĩnh, hoặc giống như nhìn thấy một khu đầm cổ không biết đã bao nhiêu tuổi.
Sâu sắc, mê người.
Long Nguyệt cắn môi. Vô số lần tỉnh mộng lúc nửa đêm trong hơn hai mươi năm qua, vô số lần chờ đợi, hôm nay cũng coi như đã thành sự thật. Một lần nữa lại được nhìn thấy Mạc Vũ đứng trước mặt, không biết Long Nguyệt đã phải chuẩn bị từng câu nói đến bao nhiêu lần, ấy vậy mà tất cả chúng đều đang mắc nghẹn ngay giữa cổ họng bà.
- Đã lâu không gặp.
Long Nguyệt sững sờ mất vài giây rồi mới vô thức nhả ra mấy con chữ theo bản năng.
Một giây sau, khóe mắt bà bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt chan chứa, như thể sẽ rơi xuống ngay lập tức.
Mạc Vũ nhìn thấy biểu hiện đó của Long Nguyệt thì trong đôi mắt ánh lên sự áy náy. Ông vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu bà.
- Xin lỗi, đã để em phải chờ lâu.
Mạc Vũ vừa nói xong thì đột nhiên bừng thức tỉnh, vội vàng thu tay lại đầy thẹn thùng. Ông cười một cách lúng túng với vẻ mặt ngốc nghếch của Long Nguyệt:
- Thật ngại quá, mạch suy nghĩ chưa kịp quay trở lại, cứ nghĩ em vẫn là cô gái bé nhỏ của năm xưa.
Khuôn mặt của Long Nguyệt hơi ửng đỏ, nhưng thần sắc đột nhiên như đóa hoa nở rộ kia thì không thể nào che lấp đi được.
- Không sao! Anh quay lại là tốt rồi!
Diễm lão đứng bên cạnh bỗng nhiên cười:
- Mạc tiên sinh, tiểu Long Nguyệt đã đợi ông hai mươi năm rồi đấy. Cuối cùng ngày hôm nay ông cũng quay trở lại Trung Hải, chỉ không biết là trước khi đám lão già chúng tôi xuống đất có uống nổi một chén rượu mừng cuả ông không thôi?
Chu lão đứng bên cạnh cũng cười hặc hặc, chêm vào:
- Đúng đấy. Bọn tôi chẳng sống được mấy năm nữa đâu. Mạc tiên sinh, ông đừng có để chúng tôi phải đợi lâu quá đấy.
Mấy lão gia tử đều đã bảy, tám mươi tuổi. Mặc dù bọn họ rất tôn trọng Mạc Vũ, gọi ông là Mạc tiên sinh, nhưng tuổi tác của bọn họ bày sờ sờ ra ngay trước mặt, ở đây đều là những lão đại, mở miệng trêu chọc Mạc Vũ cũng là chuyện hết sức bình thường. Huống hồ bọn họ cũng đều có ý tốt, muốn cổ vũ thêm chút ít mà thôi.
Long Nguyệt trước đây luôn tỏ ra là một người phụ nữ mạnh mẽ thế mà hôm nay đã bị cái vuốt ve của Mạc Vũ khiến trở về nguyên hình.
Vẻ ngoài bay đi mất, chẳng khác nào một người thiếu nữ đang đôí kháng lại mấy lão già. Nhưng sự đối kháng này chẳng phát huy chút tác dụng nào cả, ngược lại, lại mang đến những tiếng cười càng lúc càng lớn cho mấy lão gia tử.
Biểu hiện của Mạc Vũ cũng lộ ra vẻ lúng túng. Nhưng ông nhanh chóng điều tiết trở lại. Ông giới thiệu mấy vị lão gia tử và một vài người xung quanh cho Tần Dương.
Những người này đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Trung Hải. Dù có người đã về hưu nhưng thực ra vẫn là những nhân vật với lời nói có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Tần Dương cũng giới thiệu đại khái cho sư phụ về Lôi Kiến Quân, Yến Vân Sinh và những người là bạn bè của hắn. Lúc này trong mắt đám người Hà Thiên Phong chất chứa đầy những ngôi sao lấp lánh khi nhìn Mạc Vũ.
Ai bảo tư thái của ông trong lần xuất hiện này lại mạnh mẽ đến như vậy chứ?
Phương trời nào mà không nhận ra vua, uhm, chính là loại khí thế đó đó.
Chẳng trách Tần Dương lợi hại đến vậy. Hóa ra là vì hắn có một vị sư phụ bá đạo lợi hại hơn rất nhiều!
- Chào sư phụ!
Hà Thiên Phong kích động, nhảy miệng nói một câu. Gào xong hắn mới phát hiện là có gì đó sai sai, liền vội vàng chữa lời:
- Xin chào Mạc tiên sinh. Chúng con là bạn cùng phòng của Tần Phong. Chúng con ngưỡng mộ ngài từ lâu lắm rồi. Cuối cùng thì hôm nay cũng đã gặp được người thật rồi!
Mạc Vũ cười một cách ôn hòa:
- Tần Dương có vô số phiền phức quanh nó, sợ rằng sẽ khiến các con gặp phải không ít rắc rối. Các con là bạn của nó thì thông cảm nhiều hơn cho nó nha.
Hà Thiên Phong thấy Mạc Vũ nói chuyện với mình một cách ôn hòa như vậy thì lập tức trở nên vô cùng hào hứng. Hắn ta vội vàng vỗ ngực:
- Chúng con là huynh đệ cùng một phòng ngủ, là anh em tốt, có họa cùng chịu!
Mạc Vũ cười với Tần Dương và nói:
- Các bạn của con được đấy.
Tần Dương mỉm cười:
- Đúng vậy! Bọn họ đều rất khá, đều là những người bạn thật lòng.
Mạc Vũ vỗ vai Tần Dương:
- Nhớ biết trân trọng, nhiều bạn tốt thì con đường mình đi sẽ dễ dàng hơn.
Đám đông đang hàn huyên, chào hỏi.
Mọi người vốn đang bàn tán thì giờ đây đột nhiên dừng lại, toàn bộ đều hướng nhìn về một phương hướng.
Lục Thiên Sinh và Tư Đồ Hương tới sao?
Tần Dương thấy phản ứng khác lạ của đám đông liên quay đầu nhìn theo thì thấy ba người đang chậm rãi đi tới.
Một gã đàn ông hơi mập, một người phụ nữ xinh đẹp như tranh vẽ và một cô gái trẻ cũng xinh đẹp không kém.
Văn Ngạn Hậu.
Thu Tư.
Văn Vũ Nghiên.
Toàn bộ ánh mắt đám đông đều tập trung vào Thu Tư và Văn Vũ Nghiên, sau đó họ động loạt quay đầu “soạt” một tiếng, dồn hết sự chú ý vào Mạc Vũ…