Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 677 - Chương 687: Lại Gặp Gỡ, Mặt Đối Mặt.

Chương 687: Lại gặp gỡ, mặt đối mặt.
 

Chỉ cần người trong giới tu hành của Trung Hải thì đều biết chuyện giữa Mạc Vũ và Thu Tư.

Năm đó, Mạc Vũ giết nhầm em trai của Thu Tư, cuối cùng trở thành kẻ thù của Thu gia. Mạc Vũ luôn cảm thấy hổ thẹn với bà liền buồn bã rời khỏi Trung Hải.

Hôm nay, đã hai mươi năm trôi qua, hai người lại gặp lại, sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

Thần sắc của Long Nguyệt đứng bên cạnh Mạc Vũ cũng trở nên căng thẳng thêm vài phần. Bà vốn dĩ là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán. Nhưng sự việc này có liên quan đến Mạc Vũ nên Long Nguyệt không thể nào giữ được sự bĩnh thường cũng như sự bình tĩnh thường có được.

Long Nguyệt đương nhiên nhìn thấy Thu Tư đang đi tới từ phía xa. Bà liền quay đầu nhìn về hướng Mạc Vũ.

Long Nguyệt đứng rất gần Mạc Vũ, nên bà nhìn thấy rất rõ trên khuôn mặt ông đang có vài sự thay đổi nhẹ.

Giây phút Mạc Vũ nhìn thấy Thu Tư thì ánh mắt ông đột nhiên sáng lên, sau đó trở nên hơi ảm đạm. Trên phần quai hàm hiện lên vài đường gân rõ rệt. Ông đang cắn chặt hàm răng.

Vài giây sau, thần sắc trên khuôn mặt của ông đã trở lại sự bình tĩnh vốn có, ánh mắt cũng trở nên lãnh đạm, thậm chí ông còn cảm nhận được ánh mắt ân cần của Long Nguyệt. Ông quay đầu nhìn Long Nguyệt, mỉm cười và lắc đầu, ra hiệu không sao cả.

Trong đôi mắt của Long Nguyệt dâng tràn sự vui mừng.

Mạc Vũ đã thay đổi rồi!

Năm đó, trong mắt Mạc Vũ chỉ có Thu Tư chứ không hề có chỗ cho bất kỳ ai khác. Nơi nào có Thư Tư thì nơi đó trong mắt của ông cũng chỉ có bà. Dù Long Nguyệt có cố ở bên cạnh, nhìn ông một cách ngốc nghếch thì ông cũng không hề cảm nhận được.

Nhưng hôm nay, Mạc Vũ sau hơn hai mươi năm không gặp Thu Tư, sau khi nhìn bà vài lần thì vẫn quay đầu lại an ủi bản thân Long Nguyệt!

Có thể hành động bé nhỏ đó của Mạc Vũ không là gì so với người khác, nhưng đối với Long Nguyệt mà nói thì nó chẳng khác nào niềm vui khi nhìn thấy cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.

Ba người nhà Văn Ngạn Hậu đi đến gần. Họ cũng đã nhìn thấy Mạc Vũ giữa đám đông.

Ánh mắt của Thu Tư đột nhiên hiện rõ vài phần lay động. Đôi mắt ấy trở nên vô cùng phức tạp, dường như ẩn chứa vô số những tâm tình trong đó.

Nỗi nhớ nhung, sự oán hận, sự bất lực…

Văn Ngạn Hậu chỉ nhìn Mạc Vũ một cái rồi âm thầm chuyển ánh mắt nhìn qua hướng khác. Ông ta nhìn Thư Tư, nhìn thần sắc phức tạp trên khuôn mặt của bà thì đôi lông mày hơi nhướn lên.

Văn Vũ Nghiên đã từng gặp qua Mạc Vũ. Nhưng ngày hôm đó, cách ông cứu viện Tần Dương quá thông minh khiến cô căn bản không kịp quan sát kỹ. Hôm nay nhìn lại khiến trong lòng Văn Vũ Nghiên không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.

Đúng là một vị đại thúc anh tuấn, nho nhã.

Bây giờ còn đẹp trai như vậy thì lúc còn trẻ chắc chắn phải đẹp trai ngời ngời luôn.

Ba người đi vào giữa sân. Bước chân của Thu Tư hơi dừng lại, ánh mắt quét qua ba đội được phân chia rõ ràng kia, sau đó bà cất bước đi về phía Mạc Vũ.

Thu Tư đi tới trước mặt Mạc Vũ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên vô cùng phức tạp.

Đôi hàng mi của Thu Tư rung lên:

- Mạc sư huynh, e rằng chúng ta đã không gặp nhau hơn hai mươi năm rồi nhỉ.

Nét mặt của Mạc Vũ giãn ra, ông mỉm cười với thần thái ôn hòa:

- Đúng vậy! Thu sư muội, đã lâu không gặp. Trông em cũng không thay đổi là bao, còn anh thì đã già mất rồi.

Lời nói của Mạc Vũ không hề giả dối. Mạc Vũ vốn nhiều tuổi hơn Thu Tư một chút, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. Ngày hôm nay, Thu Tư đã là một tu hành giả, công thêm việc chăm sóc tốt nên nhìn chẳng khác nào một thiếu phụ mới tầm ba mươi tuổi. Dấu vết của tuổi tác không lưu lại quá nhiều trên con người bà.

Mặc dù trông Mạc Vũ vẫn đẹp trai và nho nhã như xưa nhưng cũng đã xuất hiện không ít vết nhăn ở phần tóc mai và phía đuôi mắt.

Điều này có liên quan đến việc không thể nào yên lòng của Mạc Vũ trong bao nhiêu năm qua. Nếu không phải Mạc Vũ là thần y, thường hay chú ý đến vấn đề an dưỡng bản thân thì e rằng lúc này trông ông còn già nua hơn nhiều.

Hai người Mạc Vũ và Thu Tư đều là tu hành giả. Lúc trước, khi quen biết, Thu Tư gọi Mạc Vũ là Mạc sư huynh, Mạc Vũ gọi Thu Tư là Thư sư muội. Chỉ có điều cách xưng hô thân thuộc đó, đến hôm nay lại được gọi ra một lần nữa nên không tránh khỏi việc chất chứa sự phiền muội trong đó.

- Anh Mạc.

Văn Ngạn Hậu bước tới, chủ động đưa tay ra, chào hỏi ông một cách niềm nở.

Khóe miệng của Mạc Vũ nhếch lên vài phần. Ông đưa tay ra, bắt lấy tay của Văn Ngạn Hậu.

- Anh Văn.

Văn Ngạn Hậu buông tay, cười nói:

- Nghe nói hôm nay là ngày Tần Dương và Tư Đồ Hương phân cao thấp. Con gái Tiểu Nghiên của tôi là bạn của Tần Dương nên chúng tôi cũng rất quan tâm tới việc này. Vì vậy, hôm nay cả nhà tới để cổ vũ cho Tần Dương, cũng coi như là không mời mà tới nên hi vọng anh bỏ qua cho.

Cả nhà?

Đương nhiên Mạc Vũ có thể nhận ra ác ý mang theo khói lửa tràn đầy trong lời nói của Văn Ngạn Hậu. Nhưng trên khuôn mặt ông không để lộ ra bất cứ sự phẫn nộ nào mà chỉ mỉm cười nói:

- Mọi người có lòng rồi.

Văn Vũ Nghiên bước tới, không nói một lời nào mà chỉ lắng nghe một cách nghiêm túc, cho tới khi đến bên cạnh Tần Dương thì cô mới mỉm cười:

- Cố lên! Nhất định phải thắng nhé!

Tần Dương cười khẽ:

- Mình sẽ cố hết sức.

Rõ ràng giữa Văn Ngạn Hầu, Thu Tư và Mạc Vũ đều đang có những tâm tình hết sức phức tạp. Có thể là trong lòng họ đang có vô số tình cảm muốn thổ lộ, nhưng dưới ánh mắt của biết bao người ở đây thì họ lại phải chú ý tới sức ảnh hưởng, chú ý tới phong độ của mình.

Sau khi hỏi thăm vài câu đơn giản, họ nhất thời không nói lời nào. Thậm chí bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên ngưng đọng.

May mà vào đúng lúc đó, một âm thanh náo động đột nhiên truyền tới.

- Đến rồi!

- Nhân vật chính tới rồi!

Mọi người ngoái đầu lại theo tiếng hô thì nhìn thấy một người đàn ông với dáng người cao gầy dắt theo Tư Đồ Hương đang bước xuống xe, đi về phía bên này.

Người đàn ông có dáng người cao gầy đương nhiên chính là Lục Thiên Sinh.

Người còn chưa đi tới gần mà ánh mắt của Lục Thien Sinh đã khóa chặt vào người Mạc Vũ. Ánh mắt của Mạc Vũ cũng dừng lại ở Lục Thiên Sinh. Bốn con mắt tụ hội trong không trung, như thể đang có vô số tia lửa bắn ra.

Người còn chưa tới gần mà một luồng chiến ý vô hình đã trỗi dậy quanh người Lục Thiên Sinh, áp về phía Mạc Vũ. Toàn thân ông ta giống như một thanh kiếm tuyệt thế đã tuốt khỏi vỏ, mang theo sức công kích vô cùng to lớn.

Mạc Vũ lẳng lặng đứng ở đó, thần sắc bình tĩnh.

Khí thế mạnh mẽ của Lục Thiên Sinh không hề gây ra một chút ảnh hưởng nào đối với ông. Ông giống như một ngọn núi lớn nguy nga, mặc cho cuồng phong bạo loạn thì ông vẫn đứng sừng sững bất động.

Hai người cứ nhìn nhau với khoảng cách như thế trong tầm mười giây. Lục Thiên Sinh hừ một tiếng lạnh lùng, thu ánh mắt của mình lại rồi cất bước đi.

Ông ta không hề đi về phía Mạc Vũ mà đi thẳng đến chỗ nhóm người đứng về phía Lục gia. Ở đó, lão nhân Lục Hàn Phong của Lục gia đang ngồi giữa đám đông.

Ánh mắt đầy tính chiến đấu của Tư Đồ Hương quét qua Tần Dương một cái, sau đó dừng lại ở Mạc Vũ. Đây là người đàn ông đã đánh bại, khiến sư phụ của cô luôn cảm thấy canh cánh trong lòng.

Đối mặt với ánh mắt dò xét và soi mói của Tư Đồ Hương, Mạc Vũ chỉ hơi mỉm cười, gật đầu nhẹ một cái đẩy hảo ý.

Ông và Lục Thiên Sinh là đối thủ của nhau, nhưng ông và Tư Đồ Hương thì chẳng phải là kẻ địch, huống hồ, ông còn có chút duyên phận với phụ thân của cô. Họ đã từng trò chuyện thân mật, và ở một mức độ nào đó thì Tư Đồ Hương chính là hậu thế của cố nhân đối với ông.

Tư Đồ Hương hơi dừng bước, khẽ khom người trước Mạc Vũ, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lục Thiên Sinh.

Hành động của Tư Đồ Hương đương nhiên không thể gạt được ánh mắt của Lục Thiên Sinh. Nhưng Lục Thiên Sinh không hề nói gì, mà dẫn ả tới thẳng chỗ đám người Lục gia.

Sau khi chào hỏi sơ qua thì ông ta liền quay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Hương.

- Bất luận thế nào thì cũng nhất định phải thắng, biết không?

Tư Đồ Hương hơi mấp máy miệng, gật đầu một cách nhanh nhẹn, ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết:

- Vâng, sư phụ. Con nhất định sẽ thắng!
Bình Luận (0)
Comment