Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 678 - Chương 688: Ngang Sức Ngang Tài

Chương 688: Ngang sức ngang tài
 

Trong lúc Lục Thiên Sinh đang dặn dò Tư Đồ Hương thì Mạc Vũ cũng đang nói chuyện với Tần Dương.

- Thời gian cũng không còn nhiều nữa, đi thôi!

Tần Dương uhm một tiếng.

Đưa tay nắm chặt lấy thắt lưng của mình, hắn quay người lại, chuẩn bị đi về phía sân đấu.

- Tần Dương…

Giọng nói của Mạc Vũ vang lên sau lưng Tần Dương.

Tần Dương nghiêng đầu lại.

- Cố gắng hết sức là được. An toàn là số một.

Tần Dương nhe răng cười:

- Được!

- Đại ca, cố lên!

- Tần Dương, cố lên!

Hà Thiên Phong, Văn Vũ Nghiên, Hàn Thanh Thanh đều mở lời cổ vũ cho Tần Dương. Tần Dương đột nhiên phất phất tay về phía mọi người, sau đó hắn quay người đi về phía sân đấu.

Cùng lúc đó, Tư Đồ Hương cũng đã rời khỏi phía trận doanh của Lục gia, nhanh chóng bước về phía vị trí trung tâm.

Toàn bộ ánh mắt của đám đông đều tập trung vào hai người. Họ thấp giọng bàn luận về trận chiến đấu.

- Anh cảm thấy ai sẽ thắng?

- Tôi cảm thấy khả năng thắng của Tư Đồ Hương lớn hơn. Nghe nói Tần Dương mới bước vào tiểu Thành cảnh vài tháng trước thôi, còn thực lực của Tư Đồ Hương thì đã xấp xỉ Trung nhị thập huyệt rồi. Khoảng cách thực lực ở đây không chỉ sai biệt có chút ít đâu. Tần Dương mà muốn thắng thì sẽ rất khó khăn đấy.

- Nhưng Mạc Vũ cũng đã xuất hiện rồi. Không phải là anh chưa từng thấy sự lợi hại của Mạc Vũ. Ông ấy đã chấp nhận trận đấu này thì chứng tỏ rõ ràng giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương có một trận đấu ngang sức đấy.

- Mạc Vũ lợi hại nhưng Lục Thiên Sinh cũng không hề kém cạnh. Cả hai người đó đều là con cưng của trời. Đúng là năm đó Lục Thiên Sinh có kém hơn một chút nên đã thua Mạc Vũ nhưng Tần Dương đâu phải là Mạc Vũ. Huống hồ, Tư Đồ Hương còn lớn hơn Tần Dương vài tuổi. Nếu như mọi người đều tầm ba, bốn mươi tuổi thì khoảng cách tuổi tác này sẽ không quá rõ ràng, nhưng tuổi của bọn họ đều không lớn, còn thời gian cách biệt vài năm của việc tu hành thì sẽ có sự chênh lệch rất lớn đấy.

- Đúng vậy, tôi cũng nghiêng về phía Tư Đồ Hương!

- Mặc dù về lý mà nói thì Tư Đồ Hương đúng là đang nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng cái con người Mạc Vũ này thường không bao giờ ra bài theo lẽ thường tình cả. Mỗi lần làm gì cũng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ý kiến chủ quan của tôi là tin rằng Tần Dương sẽ thắng. Nếu lúc này mà có ai cá cược thì tôi nhất định sẽ cược Tần Dương thắng.

- Ai mà dám mở cược lúc này chứ. Điều này sẽ đắc tội với người khác đấy, hơn nữa đặt cược cũng vô hình mà đắc tội với một trong hai bên, ai mà lại làm.

- Cứ chờ xem. Thực lực của bọn họ mới chỉ ở mức Tiểu Thành cảnh, còn chưa bước vào Đại Thành cảnh, trận đấu này chắc sẽ không kéo dài lâu đâu, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.

- He he, so với việc xem kết quả của trận đấu này thì tôi lại càng muốn xem sự đụng chạm giữa Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh hơn. Nếu như sau đó bọn họ có thể đấu một trận thì sẽ đặc sắc biết mấy.

Tần Dương không thèm nghe những lời thảo luận nhỏ nhặt, rảnh rỗi kia. Trong đôi mắt của hắn lúc này chỉ có Tư Đồ Hương.

Thần sắc của Tư Đồ Hương trở nên lẫm liệt. Cô bước từng bước vào sân thi đấu, đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

- Tôi nhất định sẽ đánh bại cậu.

Đối diện với cách nói chắc như đinh đóng cột của Tư Đồ Hương, Tần Dương mỉm cười nói:

- Thử mới biết được.

Tư Đồ Hương hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên, cuộn chặt nắm đấm.

Cô hơi quay người lại, rõ ràng là đang chuẩn bị để công kích.

Tần Dương không dám khinh thường. Thực lực của Tư Đồ Hương cao hơn hắn không ít, hắn phải dốc toàn lực để ứng phó trong trận chiến đấu này.

- Chát!

Chân trái của Tư Đồ Hương nhấn sâu xuống mặt đất, sau đó bùn đất dưới đế giày bị hất bay ra, toàn bộ cơ thể cô giống như đầu mũi tên bắn thẳng về phía Tần Dương với tốc độ cực nhanh.

Khi cơ thể của Tư Đồ Hương sáp lại gần Tần Dương thì một quyền cũng theo đó mà lao ra.

Thần sắc của Tần Dương nghiêm nghị. Hắn đạp bước chân, toàn bộ cơ thể giống như hồn ma rời khỏi mặt đất trong nháy mắt, tránh được nắm đấm của Tư Đồ Hương. Hắn trở tay, dùng khủy đấm thẳng vào lưng của Tư Đồ Hương.

Phản ứng của Tư Đồ Hương cũng vô cùng nhanh lẹ. Cô lách người, cánh tay ngay lập tức giơ lên đỡ lấy khuỷu tay của Tần Dương. Cả hai người cùng lùi lại một bước, sau đó không hẹn mà cùng lao về phía đối phương, đồng thời cùng tung ra một quyền.

Nấm đấm của hai bên va chạm đầy hung hăng trong không trung.

- Ầm.

Nắm đấm mang đầy sức mạnh nổ vang trong không trung khi va chạm vào nhau. Cả hai cùng bay về phía sau, chân kéo thành hai đường rõ ràng trên mặt đất, sau đó cơ thể trượt đi cỡ hai mét mới đứng vững lại được.

- Trời, quả đấm quá mạnh, có điều…đây gọi là ngang sức ngang tài sao?

- Sao lại như vậy được, Tần Dương sao có thể bất phân thắng bại với Tư Đồ Hương được? Lẽ nào Tư Đồ Hương nương tay?

- Quyền này lại ngang cơ. Điều này thật phản khoa học. Tần Dương mới bước vào Tiểu Thành cảnh vài tháng trước thôi, sao lại có thể bất phân thắng bại như vậy được?

- Ha ha, tôi đã nói rồi mà. Không thể dùng sự phỏng đoán thông thường đối với Mạc Vũ được. Đệ tử mà ông ấy dạy dỗ cũng y như vậy. Ông ấy đã dám nghênh chiến, hơn nữa lại còn xuất hiện ở đây, dù không nắm chắc cơ hội chiến thắng thì ít nhất cũng thể hiện được sức mạnh chiến đấu. Nếu như chắc chắn sẽ thua thì bọn họ đã không xuất hiện một cách thản nhiên ở đây như thế.

- Y thuật của Mạc Vũ thần thông. Lẽ nào bọn họ đã sử dụng bí pháp nào đó để kích phát sức chiến đấu của Tần Dương hay sao?

- Nói như vậy thì cũng có thể có khả năng. Nhưng thông thường loại bí pháp đó chỉ duy trì được một khoảng thời gian rất ngắn trong lúc chiến đấu, hơn nữa còn tạo thành sự nguy hại cực lớn cho cơ thể…

- Vốn cứ nghĩ đây là trận đấu nghiêng hẳn về một phía, xem ra phải xem mới biết được rồi.

Khán giả đứng xung quanh bàn tán nhao nhao cả lên.

Thần sắc của những kẻ chia làm hai đội ủng hộ Tần Dương và Tư Đồ Hương của Lục gia cũng trở nên khác nhau.

Nhưng nói tóm lại là người phía bên trận doanh của Lục gia giật mình, không dám tin chứ còn người bên trận doanh của thầy trò nhà Mạc Vũ thì vô cùng phấn khỏi, vui mừng. Vì dù sao thì tất cả mọi người đều biết rằng, thực lực của Tần Dương thật sự thấp hơn của Tư Đồ Hương rất nhiều. Ngày hôm nay hắn có thể đánh được như vậy thì đã coi như là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng rồi.

- Anh Vũ, thực lực hiện tại của Tần Dương đang ở mức nào vậy?

Long Nguyệt nhìn thấy cảnh tưởng đó thì ánh mắt cũng toát ra vài phần vui mừng. Theo bản năng, bà ta quay đầu lại hỏi.

Mạc Vũ trả lời một cách thản nhiên:

- Trung thập bát.

Đôi mắt của Long Nguyệt lộ rõ sự kinh ngạc:

- Lúc trước, khi em đưa Phá Huyệt đơn cho nó, nó mới đột phá Tiểu Thành cảnh thôi mà. Mới có nửa năm mà nó đã đột phát được năm huyệt, tốc độ này nhanh quá đấy?

Mạc Vũ cười nói:

- Lúc trước nó luôn luyện tập cực khổ, áp đặt bản thân mà không thể phát huyệt. Mấy tháng gần đây tôi tiến hành đặc huấn, phối hợp tắm dược liệu đối với nó, vậy nên thực lực của nó mới nâng lên nhanh như vậy.

Đôi mắt của Long Nguyệt lấp láy, hiện lên vài phần phức tạp:

- Vài tháng? Nói như vậy có nghĩa là anh Vũ đã tới Trung Hải được vài tháng rồi sao?

Thu Tư đứng cách đó không xa cũng quét mắt một cái theo bản năng. Ánh mắt bà có đôi phần phức tạp.

Chỉ có Văn Vũ Nghiên là chớp chớp mắt tỏ vẻ ngại ngùng. Cô đã sớm biết đến chuyện đó của Tần Dương, chỉ là chưa hề nói với ba mẹ mình thôi…

Mạc Vũ nói một cách áy náy:

- Đúng vậy! Lúc ấy Hắc Thủ đối phó với Tần Dương. Tôi âm thầm tới Trung Hải để đối phó lại với kẻ địch trong bóng tối. Nếu như tôi để bại lộ thân phận thì phương thức bọn chúng áp dụng sẽ kịch liệt hơn rất nhiều. Lúc trước, Tần Dương đã phải trải qua một lần bị bắt cóc, cũng may đã sớm có chuẩn bị, nếu không, e rằng đã lành ít dữ nhiều rồi. Thật xin lỗi đã giấu mọi người…
Bình Luận (0)
Comment