Chương 689: Ngạc nhiên lắm hả?
- Không việc gì, không việc gì, anh Vũ anh không cần xin lỗi, anh cũng là vì Tần Dương mà, cũng là do có lòng lo lắng thôi.
Long Nguyệt xua xua tay, sắc mặt có chút vui vẻ, nguyên nhân là do Mạc Vũ đã giải thích riêng với bà!
Mặc dù trong lời nói, Mạc Vũ nói là "Mọi người", nhưng tóm lại cũng là do bà đặt câu hỏi nên ông mới giải thích. Điều này cho thấy ông có quan tâm tới cảm nhận của bà, không muốn để bà hiểu lầm điều gì.
- Anh Vũ, theo em biết thì thực lực của Tư Đồ Hương ít nhất cũng vào khoảng Trung 22 Huyệt. Cho dù Tần Dương đạt đến Trung 18 Huyệt, thì cũng vẫn có chênh lệch không nhỏ. Nhưng thoạt nhìn, sức chiến đấu của nó lại không hề thua kém Tư Đồ Hương. Không phải là anh đã sử dụng phương pháp bí mật gì kích thích tăng sức chiến đấu của nó lên đó chứ?
Mạc Vũ cười nói:
- Các phương pháp làm tăng sức chiến đấu thì chỉ có thể duy trì trong thời gian nhất định. Hơn nữa cơ thể sẽ phải chịu nhiều đau đớn. Làm sao mà tôi có thể cho Tần Dương dùng được. Là do trước đó nó gặp phải một trường hợp đặc biệt, làm tố chất trong cơ thể biến đổi trở nên tốt hơn so với những tu hành giả thông thường. Cho nên sức chiến đấu bình quân mới vượt xa hơn so với những tu hành giả cùng cấp bậc.
Ánh mắt Mạc Vũ lướt qua hai người đang đứng đối mặt nhau trên sân, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhau như đang chọi gà, nhẹ giọng nói:
- Mặc dù thực lực nội khí tiêu chuẩn của Tần Dương thấp hơn Tư Đồ Hương, nhưng tố chất thân thể ưu tú của nó đã bù đắp vào điểm này. Nhìn từ sức chiến đấu mà nói, nó hẳn không thua kém Tư Đồ Hương. Trận giao đấu này sợ rằng sẽ rất khó, à, ý tôi là cả hai bên đều sẽ rất gian nan, ai muốn thắng cũng đều không dễ dàng.
Long Nguyệt giật mình:
- Thì ra là thế. Vậy thì tốt quá rồi, lúc nãy còn đang lo thực lực của Tần Dương không đủ nữa.
Đám người đồng bọn của Tần Dương gồm cả Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên trong trường hợp như thế này đương nhiên cũng không tiện hỏi chuyện. Nhưng bọn họ cũng nghe được đoạn hội thoại của Long Nguyệt với Mạc Vũ. Tâm trạng vốn đang căng thẳng cũng được nới lỏng phần nào, trong lòng hiện rõ sự kỳ vọng và lòng tin mãnh liệt.
Ở trong mắt và trong lòng bọn họ, cho tới bây giờ Tần Dương đều chừng từng có thất bại nào. Nếu sức chiến đấu đã không khác nhau là bao, vậy bọn họ tin chắc Tần Dương nhất định sẽ giành chiến thắng!
Trong sân, ánh mắt Tư Đồ Hương cũng có mấy phần kinh ngạc, trước đó Tần Dương và cô từng giao đấu qua, thực lực của Tần Dương căn bản không thể giao đấu trực diện với cô, mà chỉ dựa vào những món đồ chơi nhỏ được mang theo trên người mới có thể giao đấu với cô. Nhưng bây giờ Tần Dương đã có thể đánh ngang cơ với cô?
Điều này không hợp lý!
Tư Đồ Hương cắn răng, xông tới lần nữa, tiếp tục tung ra một quyền.
Tần Dương không lùi bước, dùng một quyền đón lấy.
Hắn thấy rõ thần sắc trong mắt Tư Đồ Hương, cô đang muốn trực diện thử lại hắn thêm một lần nữa, cô không tin bản thân hắn có thể trực diện đối chiến với cô!
Cô muốn đánh. Được, tôi sẽ đánh!
Cô muốn biết sức chiến đấu của tôi. Được, tôi sẽ cho cô thấy!
- Ầm!
Nắm đấm của hai người lại hung hãn va vào nhau trên không một lần nữa. Lực va đập lớn làm cả hai bên cùng lúc bật ngược trở lại.
Thân thể Tư Đồ Hương đứng vững, ánh mắt chấn kinh nhìn Tần Dương ở đối diện cô cũng đứng vững y như vậy.
Cú đánh trước đó nếu nói là cô còn giữ lại một phần sức, thì một quyền vừa xong này Tư Đồ Hương đã ra toàn lực rồi, thế nhưng Tần Dương vẫn tiếp được như cũ!
Sự đụng độ này không có bất kỳ chút thay đổi gì!
Bên tám lạng, người nửa cân!
Vẫn là ngang sức ngang tài!
Điều này chứng tỏ một việc đó chính là sức chiến đấu của Tần Dương đã tương đương với cô!
Làm sao hắn làm được chứ?
Từ sau khi Tần Dương đưa ra kỳ hạn thách đấu là 3 tháng, Tư Đồ Hương liền bế quan khổ luyện. Dưới sự chỉ giáo của sư phụ Lục Thiên Sinh thực lực của cô đã tiến được một bước đột phá. Bây giờ thực lực của cô cũng đã đạt đến Trung 22 Khiếu Huyệt. Vốn dĩ cô cho rằng mình đã có thể dễ dàng áp chế đượcTần Dương, nhưng không ngờ giờ lại đánh ngang tay!
Mấy tháng vừa rồi Tần Dương rốt cuộc đã làm những gì, thực lực của hắn làm sao mà tăng lên nhanh như thế chứ?
Tần Dương đương nhiên thấy được vẻ giật mình qua ánh mắt của Tư Đồ Hương, nhe răng cười:
- Bất ngờ lắm hả?
Ý chí chiến đấu trong ánh mắt của Tư Đồ Hương không giảm nhiệt mà trái lại còn tăng thêm:
- Đúng vậy, tôi đúng là rất bất ngờ. Có điều chiến thắng nhất định sẽ thuộc về tôi!
Tần Dương giơ tay ra, chỉ về phía Tư Đồ Hương ngoắc ngoắc ngón tay:
- Vậy cô còn chờ gì nữa, tới luôn đi!
Sát khí trong mắt Tư Đồ Hương lóe lên, lần thứ hai lao về phía Tần Dương.
Lần này, cô không chọn cách liều mạng với Tần Dương, mà áp dụng thủ pháp linh hoạt để chiến đấu với hắn. Trong lúc giao đấu không ngừng tung đòn hiểm, vô cùng hung ác. Trận chiến như này trong mắt những người xem đều ngầm mang chút kinh hãi.
Người con gái này tuy tuổi còn trẻ, nhưng thực lực rất mạnh. Hơn nữa liên tục ra đòn hiểm, nếu đổi lại là bản thân ở tầm tuổi này, thì quả thực không thể ngăn cản được.
Đối mặt với sự công kích hung ác như thế, Tần Dương không có bất kỳ sự hoảng sợ nào mà vẫn ứng phó nhịp nhàng.
Trong mấy tháng qua, Tần Dương và Nhiếp Du Du không biết đã giao đấu giằng co bao nhiêu lần. Nhiếp Du Du là một tên sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ tay không tấc sắt cực thiện chiến. Người tu hành Vô Tướng Chỉ Kiếm như cô dù tay không tấc sắt, nhưng lại giống như đang cầm thanh đao vô cùng sắc bén trong tay, khiến cho Tần Dương có áp lực vô cùng lớn.
Sau mỗi một lần giao chiến, lúc kết thúc thì kết cục đều là thương tích đầy mình trên người Tần Dương. Nhưng trải qua 3 tháng tu hành, sau khi thực lực của Tần Dương tăng vọt, cộng với các trận giao đấu của Tần Dương và Nhiếp Du Du. Lúc này, trên người nhiều lắm cũng chỉ có hai ba vết thương nhỏ, mà trong lúc giao đấu Tần Dương còn có thể đả thương Nhiếp Du Du.
Mặc dù bây giờ nếu Tần Dương và Nhiếp Du Du thực sự giao chiến sinh tử, phần trăm thắng của Tần Dương vẫn không cao. Nhưng so với một bên bị áp đảo hẳn như trước đó thì bây giờ cũng đã thay đổi rất nhiều rồi. Dù sao Nhiếp Du Du là đệ tử được đào tạo, dạy dỗ ra từ một sát thủ siêu lợi hại. Hơn nữa tự mang "Vũ khí", tay không chiến đấu như vậy chiếm ưu thế quá lớn.
Cũng bởi vì trải qua mấy tháng cùng Nhiếp Du Du chém giết sinh tử như vậy, nên bây giờ khi đối mặt với công kích của Tư Đồ Hương, lại khiến Tần Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tư Đồ Hương cũng từng làm sát thủ ngầm ở Nhật, nhưng hiệu quả giết người làm sao cao hơn so với người được sư môn dạy dỗ từ nhỏ như Nhiếp Du Du. Tư Đồ Hương vẫn kém hơn một chút. Dù sức chiến đấu là như nhau, nhưng dựa vào khả năng chém giết của Tư Đồ Hương và Nhiếp Du Du mà nói thì xác suất Nhiếp Du Du thắng hiển nhiên cao hơn rất nhiều.
Nhưng nếu chỉ biết ứng phó không thôi thì điều đó không có nghĩa là sẽ giành được phần thắng. Tần Dương có thể đỡ được những đợt tấn công điên cuồng của Tư Đồ Hương trong gang tấc, nhưng nếu muốn chiếm ưu thế về phần thắng, thì cũng rất khó.
Hiểu rõ điểm này Tần Dương liền hạ quyết tâm cứ tiếp tục đánh tới, vì dù sao nếu cứ tiếp tục đánh như thế thì tốc độ tiêu hao nội khí sẽ rất nhanh. Tinh lực cũng sẽ hao mòn cực lớn, con người không thể kiên trì mãi như vậy được. Mà một khi cơ thể trở nên rã rời, trở nên chậm chạp hơn khi đó thì cơ hội giành phần thắng sẽ lập tức xuất hiện.
Đây là quyết định về sách lược tác chiến mà Mạc Vũ căn cứ vào khí lực cường hãn của Tần Dương đưa ra. Nếu như không thể giành phần thắng từ việc đấu trực diện, vậy thì kéo dài, phòng ngự dù sao cũng tiêu hao tinh lực ít hơn so với việc phải tấn công. Chỉ cần kiên trì không thất bại, kéo dài cuộc giao đấu, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về Tần Dương.
Cuộc giao đấu của hai người vô cùng gay cấn, tưởng chừng như sau một giây thôi là sẽ có người bị thất bại trong thương tích trầm trọng. Nhưng cao thủ thực sự lại có thể nhìn ra thực lực của hai người là ngang nhau.
Kinh nghiệm giao chiến của cả hai đều rất phong phú, mặc dù chiêu nào chiêu nấy trông cũng rất hung hiểm, nhưng trên thực tế cả hai người đều không bị nguy hiểm gì. Muốn nhanh chóng phân rõ thắng bại vốn là điều không thể.
- Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh quả nhiên đều là thiên chi kiêu tử. Đệ tử của cả hai người dạy ra cũng lợi hại như vậy, tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực dũng mãnh đến thế...
- Bây giờ thật đúng là khó mà nói ai thắng được, chí ít thoạt nhìn thì tạm thời cả hai kẻ tám lạng người nửa cân cả!
- Tôi nghĩ chắc hẳn là hai người vẫn còn chiêu chưa xuất?
- Uh, tôi cũng cảm thấy thế. Ai mà chẳng có tuyệt chiêu dành để cứu mạng của mình chứ. Huống hồ chi cả hai người đều là đệ tử của bọn họ, không thể nào không có chút gì để phòng thân...