Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 680 - Chương 690: Ưu Thế

Chương 690: Ưu thế
 

"Ầm!"

"Ầm!"

Quả đấm của Tần Dương và Tư Đồ Hương đồng thời đánh trúng vào đối phương, phát ra tiếng vang nặng nề. Hai người đều giống như bị chùy đánh trúng, trực tiếp bay ra ngoài, đồng thời ngã trên mặt đất.

Hai người cùng bật dậy từ dưới đất. Tần Dương chuyển động bả vai của mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khó mà phát hiện.

Nắm đấm của hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương đều không nhẹ. Lần này mặc dù bởi vì trong chiến đấu đấu đột xuất không ra quyền toàn lực, nhưng lực nào cũng rất mạnh, nếu như người thưởng bị trúng một đấm như thế, e rằng xương vai đã bị đánh nứt rồi.

Bả vai Tần Dương nóng lên, đau rát, nhưng cũng chỉ là đau thôi, hơn nữa cảm giác đau này tiêu tán nhanh chóng. Điều này chứng minh một đấm của Tư Đồ Hương không có tạo nên sự thương tổn thật sự với cơ thể mình. Nhưng Tần Dương nhìn thấy sự đau đớn trong nháy mắt lộ ra trên gương mặt của Tư Đồ Hương, còn có sắc mặt của cô lúc hoạt động bả vai đều chứng minh rằng cô bị thương rồi.

Lực đạo nắm đấm của bản thân tự mình hiểu rõ, Tư Đồ Hương không có rèn luyện bản thân hàng ngày, cho dù một quyền này không đánh vào xương cốt của cô, nhưng có thể nghĩ đến lúc này cô chắc chắn rất khó chịu!

Hầy, lấy vết thương đổi vết thương, đây cũng xem như một cách!

Tần Dương xông lên lần nữa.

Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương hoạt động bả vai một chút, không hề do dự xông lên, trong lòng rùng mình, đối phương dường như không hề bị thương.

Chẳng lẽ anh ta không cảm thấy đau sao?

Vai của mình thiếu chút nữa bị đánh nứt ra rồi.

Tư Đồ Hương cắn răng, tiếp chiêu.

Hai người đấu nhau không lâu, Tần Dương không quan tâm đến một chân đá tới của Tư Đồ Hương, cũng không chống đỡ, nện xuống một quyền mạnh mẽ, trong nháy mắt bản thân bị đá trúng, nắm đấm của Tần Dương đã đánh vào trên đùi của Tư Đồ Hương.

Tần Dương bị một cước trực tiếp đá bay đi, nhưng Tư Đồ Hương cũng nhận một quyền, đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Cô cảm thấy chân của mình giống như bị gãy. Một chân cô nhảy về sau mấy bước, mới rút chân phải bị tấn công về, đau đớn từng cơn khiến cô đến cả đứng cũng có chút khó khăn.

Cô kiễng mũi chân, di chuyển thử đùi phải, gắng giảm đi sự đau đớn từ đó. Cũng may một quyền này không đánh gãy chân cô, bằng không trận đấu này không cần đánh nữa rồi.

Một cước mà Tần Dương chịu cũng không nhẹ. Cả người hắn bị đá ra bên ngoài 2 3 mét, nặng nè té xuống đất, tạo ra một tiêng động lớn.

- Lưỡng bại câu thương!

- Vừa rồi rõ ràng Tần Dương có thể né tránh, cậu ta đang muốn liều mà!

- Lấy mạng đổi mạng, đây là đang đấu xem ai không kiên trì nổi mà ngã xuống trước!

- Hai người này đều điên rồi!

Trong đám người, chân mày Lục Thiên Sinh cau lại, ánh mắt có chút ngưng trọng.

Ông biết trận đấu ngày hôm nay chắc chắn không dễ giành thắng lợi, Tần Dương lại là đệ tử của Mạc Vũ, truyền nhân nhất mạch Ẩn Môn, đâu có dễ dàng đối phó như vậy?

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng Lục Thiên Sinh không ngờ tới Tần Dương lại mạnh đến như vậy!

Mặc dù nhìn sơ thì thấy thực lực hai người ngang bằng nhau, nhưng khi thấy lúc Tần Dương áp dụng chiến thuật liều mạng, Lục Thiên Sinh đã nhìn thấy phần thắng nghiêng về bên Tần Dương.

Rất rõ ràng, năng lực chống trả của Tần Dương mạnh hơn Tư Đồ Hương rất nhiều, điểm này có thể chứng minh từ lần thứ hai hắn nhảy người lên.

Một cước mạnh như vậy quét qua, nếu là người bình thường e rằng xương cốt đã gãy làm hai rồi. Cho dù là người có tập luyện, cũng tuyệt đối và một cú nặng nề. Nhưng mặc dù trên gương mặt Tần Dương nhếch miệng nghiến răng lộ vẻ đau đớn, nhưng động tác hắn xoay người bò dậy vô cùng bình tĩnh, điều này chứng tỏ một đòn này không hề đả thương đến hắn.

Tư Đồ Hương thì ngược lại, một quyền của Tần Dương đánh vào đùi cô làm cô bị thương gấp đôi. Chân đứng thẳng đã là một vấn đề, hiện tại cả người đứng dựa vào chân sau. Rõ ràng so với Tần Dương, cô thụ thương nghiêm trọng hơn.

Lúc này hai người thế cục đã rõ ràng như vậy, nếu hai bên còn đánh nhau tiếp thì sao?

Ánh mắt của Lục Thiên Sinh lóe lên, có nên sử dụng chiêu cuối cùng đó hay không. Bản thân bồi dưỡng ra một đệ tử cũng không dễ dàng, bị hủy như thế thật sự có phần đáng tiếc. Nhưng mình bồi dưỡng Tư Đồ Hương chẳng phải là để đánh bại truyền nhân của Mạc Vũ hay sao? Ý nghĩa tồn tại của nó chẳng phải là như vậy sao?

Trong lúc Lục Thiên Sinh còn đang rối ren, Tần Dương đã giống như đấu sĩ đánh không ngã hnào đến Tư Đồ Hương, hai người lại quần thảo thêm lần nữa.

- Ầm!

Âm thanh đánh trúng đối phương đồng thời vang lên, chồng lên nhau, hợp thành một tiếng gọn gàng, sau đó hai người lảo đảo lùi lại phía sau.

Ngực Tần Dương trúng một quyền, Tư Đồ Hương thì trúng một quyền ngay bụng.

Tần Dương cảm thấy ngực trước của mình như lửa đốt, đau nói còn chút khó chịu trong lồng ngực. Dù sau lực đánh đến của quyền đó không hề nhỏ, giống như búa tạ đập mạnh vào ngực, không khác lắm với quyền lúc trước. Tần Dương hít một hơi dài, đưa tay không kiêng kị xoa vào nơi bị trúng quyền, để làm giảm bớt đau đơn ở ngực.

Tư Đồ Hương lùi lại mấy bước, khom lựng, sắc mặt tái đi, cô vươn tay ôm bụng, nét mặt vô cùng đau đớn.

Một quyền của Tần Dương đánh lên bụng của cô, sức mạnh cú đấm vào tận bên trong cơ thể, làm bụng cô đau như dao cắt. Tạm thời căn bản không có sức lực tiến công thậm chí phòng ngự cũng không thể. Cũng may Tần Dương cũng đau không chịu được, tạm thời cũng sẽ không tấn công.

Tư Đồ Hương nhìn dáng vẻ nhe răng nhếch miệng hít thở của Tần Dương ở đối diện, trong lòng không vui mừng ngược lại càng thêm ngưng trọng.

Thể lực Tần Dương tốt hơn cô nhiều, khả năng chống trả cũng quá mạnh!

Cô đã hiểu chiến thuật mà Tần Dương sử dụng, lấy vết thương đổi vết thương, tự hoại bản thân. Cùng là công kích như nhau, ở trên người hắn, hắn có thể chịu được, có thể chống chọi, nhưng nếu là mình thì bản thân không chịu nổi!

Trong lòng Tư Đồ Hương từng chút trầm xuống, chẳng lẽ mình lại thua Tần Dương?

Sư phụ thông báo tin tức trận đấu hôm nay, để mình đánh bại hoàn toàn Tần Dương dưới con mắt chăm chú của mọi người. Nhưng nếu mình thua, sư phụ sẽ làm gì với mình?

Chẳng lẽ mình phải sử dụng chiêu cuối cùng đó?

Nhưng nói như vậy, e rằng toàn bộ sự rèn luyện của bản thân đều trở thành bọt biển. Mặc dù sư phụ có đảm bảo rằng nếu mình thật sự bị phế đi, ông ấy sẽ đích thân ra tay giúp mình báo thù. Thế nhưng chung quy vẫn có một phần không cam lòng.

Bản thân vẫn hy vọng có thể chính tay giết chết tên hung thủ đã sát hại ba mẹ mình...

Trong lúc Tư Đồ Hương đang đấu tranh trong lòng, âm thanh của Lục Thiên Sinh ở phía sau lạnh lùng vang lên.

- Lên đi, con nhất định sẽ thắng!
Bình Luận (0)
Comment