Chương 691: Cuồng bạo!
- Lên đi, nhất định con sẽ thắng!
Trong mắt người khác, câu nói này dường như chỉ là một lời cổ vũ nhưng đối với Tư Đồ Hương thì chẳng khác nào một tiếng sét đánh.
Đây không phải là sự khích lệ.
Mà là ám hiệu!
Sư phụ đang thúc giục bản thân cô, hãy sử dụng chiêu thức chết người cuối cùng để giành được thắng lợi!
Mặc dù tất cả mọi chuyện đều là định ước giữa bản thân Tư Đồ Hương và sư phụ, nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy thương tâm đến vậy khi nghe sư phụ nói ra câu nói đó?
Có lẽ việc sư phụ nhận cô làm đệ tử, toàn bộ đều là vì ngày hôm nay thì phải?
Tư Đồ Hương hít một hơi thật sâu. Cô nhắm mắt lại, hai giây sau lại mở mắt ra. Trong đôi mắt lúc này đã chất đầy sự quyết tâm.
Thôi bỏ đi, mặc dù tính cách của sư phụ rất cao ngạo nhưng luôn nói lời giữ lời. Chỉ cần cô đánh thắng thì ông sẽ giúp báo thù. Mặc dù không phải do đích thân cô ra tay, nhưng chung quy thì cũng thỏa được ước mong của bản thân cô.
Huống hồ, bản thân Tư Đồ Hương cũng thật sự không muốn bị thua.
Phế thì phế, coi như trận chiến này là trận chiến cuối cùng huy hoàng nhất của bản thân đi.
Cũng có thể qua được ngày hôm nay mà may mắn thì bản thân lại có thể giống quản lý tập đoàn Hoàn Cầu như một người bình thường, trở thành một người phụ nữ kinh doanh mạnh mẽ.
Còn nếu không may mắn thì có thể sẽ trở thành một kẻ tàn phế, nằm trên giường hoặc ngồi trên xe lăn…
Tư Đồ Hương mang theo tâm trạng đầy quyết tâm. Cô cắn nát con nhộng vẫn luôn ngậm trọng miệng từ nãy tới giờ.
Vỏ bao con nhộng bị nghiền nát, chất lỏng bên trong chảy vào cổ họng Tư Đồ Hương trong nháy mắt, sau đó chạy vào dạ dày của cô.
Toàn bộ ruột gan trong phút chốc nóng lên như thiêu như đốt, như thể bên trong đang có một ngọn lửa rực cháy.
Cũng cứ như thể bên trong đang bị axit sunphuric đậm đặc ăn mòn vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Hương dần dần thay đổi. Màu máu đỏ che lấp đôi mắt cô, khuôn mặt sinh đẹp cũng chứa đấy sát khí lạnh lùng. Toàn bộ cơ thể của Tư Đồ Hương như được bao trùm một luồng khí tức cuồng bạo, giống như một kẻ chuẩn bị phá hủy toàn bộ những thứ sẽ ngăn cản trước mặt cô vậy.
Sắc mặt của Tần Dương biến đổi, thần sắc trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn không chỉ đối chiến với tình huống như thế này một vài lần mà bản thân hắn cũng đã từng trải qua.
Mặc dù không biết rõ đối phương rốt cuộc định làm gì nhưng Tần Dương khẳng định đối phương đã sử dụng một cách thức nào đó khiến sức chiến đấu của bản thân có thể tăng lên cực nhanh.
Điều này cũng giống như việc trước đây Lý Khải sử dụng Bá Vương đơn hay Danny sử dụng thuật Bạo Linh.
Sự tình trở nên rắc rối rồi!
- Hình như Tư Đồ Hương có gì đó sai sai á, nhìn như thể là đã biến thành người khác vậy!
- Chắc chắn là cô đã sử dụng loại thuốc hoặc bí pháp nào đó để nâng cao thực lực, kích phát tiềm lực trong cơ thể. Nhưng như thế sẽ tạo ra sự gánh vác cực lớn cho cơ thể…
- Đây có lẽ là đòn sát thủ của Tư Đồ Hương. Không biết Tần Dương có đòn sát thủ nào hay không.
- Thật sự muốn liều mạng à? Không biết sẽ xảy ra bao nhiêu tác dụng phụ sao?
Khuôn mặt Tư Đồ Hương hiện rõ sự đau đớn. Điều đó khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra sự dữ tợn đến mức méo mó.
Cô trừng mắt, ánh mắt như thể một con dã thú hung ác, nhìn Tần Dương một cách lạnh lùng.
Tần Dương có cảm giác sởn gai ốc khi bị một con hung thú nhìn chằm chằm.
Khi hắn đang suy nghĩ không biết có nên thi triển kim châm đâm huyệt để kích phát sức chiến đấu hay không thì Tư Đồ Hương đột nhiên hành động.
Tốc độ của Tư Đồ Hương ít nhất cũng tăng gấp đôi so với lúc trước. Thân hình cô mới biến mất tại chỗ, mà một giây sau đã xuất hiện ngay trước mặt Tần Dương.
Một đường quét chân điên cuồng quét trúng hắn.
Tần Dương chỉ kịp thu cơ thể lại, đồng thời đưa hai tay ra, sau đó cả cơ thể bị một luồng sức mạnh cuồng bạo đánh bay.
Cơ thể của hắn vừa rơi xuống đất thì Tư Đồ Hương đã điên cuồng lao tới như một cơn gió, dùng chân đạp vào chân hắn một cách hung hăng.
Nhát đạp đó chỉ cần đạp trúng thì chắc chắn xương đùi của Tần Dương sẽ gãy ngọt như mía lùi, và như vậy thì trận chiến này cũng coi như kết thúc.
Tần Dương thu cơ thể lại. Nhát đạp của Tư Đồ Hương đạp trúng xuống đất.
- Ầm!
Mặt đất không được rắn chắc cho lắm bị nứt toác bởi nhát đạp hung ác kia, những khối đá bị nghiền nát vụn vung tứ phía. Trên mặt đất cũng xuất hiện một cái hố nhỏ.
Hai tay của Tần Dương chống xuống đất. Hắn bật ngược lại rồi đứng lên. Cơ thể vừa mới đứng vững thì Tư Đồ Hương lại một lần nữa lao tới. Một cùi trỏ tàn nhẫn nhằm thẳng vào Tần Dương.
Hai tay Tần Dương bày ngang ra, chắn ngay trước mặt, sau đó hắn lại bị nện bay ra ngoài một lần nữa như một con búp bê bằng vải.
Trận chiến vốn ngang sức thì giờ đây đột nhiên trở thành trận đấu tàn bạo đơn phương. Cứ như thể Tần Dương không có chút sực lực đánh bật lại nào cả. Hắn bị đánh bay tứ tung. Toàn bộ cơ thể hắn như một bao cát di động, thê thảm đến mức không nói nên lời.
Cũng may là kinh nghiệm chiến đấu của Tần Dương phong phú. Mặc dù hắn hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu đánh trận cuồng bạo của Tư Đồ Hương, nhưng hắn luôn có thể bảo vệ được bản thân mình, không để mình phải chịu những đòn tấn công trức tiếp ở mức độ cao nhất trong những giây phút ngàn cân treo sợi tóc.
Chính vì như thế nên dù hắn có bị đánh bay loạn xạ, miệng phun đầy máu, mặt cũng bị sưng, toàn thân cũng bị đánh cho bầm dập không biết xanh tím bao nhiêu chỗ thì hắn cũng không hề bị những vết thương chí mạng, cũng không hề đánh mất đi năng lực chiến đấu.
- Tần Dương sẽ không sao chứ?
- Rõ ràng là không có cách nào đánh được!
- Trời ạ! Đây là siêu xayda biến hình à? Thật ngông cuồng! Đại ca! phản công đi!
- Đại ca! Có tuyệt chiêu nào thì sử dụng đi.
Mặc dù lúc trước đám người Hà Thiên Phong thấy Tần Dương và Tư Đồ Hương đánh nhau rất hung hiểm, nhưng đánh rất sinh động, không hề bị rơi vào thế hạ phong. Dù hắn rất mạo hiểm nhưng nhìn không có vẻ gì là sẽ thua cả.
Ấy vậy mà bây giờ chẳng khác nào tiết tấu vừa muốn thua lại còn sẽ bị đánh cho thân tàn ma dại nữa.
Nhìn thấy cạnh tượng này, ai cũng cảm thấy trái tim như đang dâng tới cổ họng, họ xúm xít gào hét.
Long Nguyệt nhìn trận đấu trong sân cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Bà ta liền quay đầu hỏi:
- Anh Vũ, Tần Dương có còn cách nào không? Cứ tiếp tục như thế này thì không phải là biện pháp đâu?
Mạc Vũ hơi chau mày, nhưng thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Uhm! Nó vẫn còn một chiêu kim châm đâm huyệt chưa dùng tới. Có lẽ nó đã tính toán rồi. Chưa dùng thì chứng tỏ là nó vẫn chịu đựng được…
Một lần nữa Long Nguyệt lại nhìn Tần Dương bị đánh bay một cách lo lắng.
Nếu đây là một tu hành giả thông thường, gặp phải sự công kích cuồng bạo liên tiếp như vậy, dù không đánh trúng chỗ hiểm thì cũng sớm mất đi năng lực chiến đấu rồi.
Vậy mà tinh thần của Tần Dương vẫn vô cùng phấn chấn, cơ thể của hắn quả thật rất…rắn chắc.
Mạc Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiên Sinh đang đứng đối diện.
- Vì muốn giành được thắng lợi nên chắc chắn Tư Đồ Hương đã sử dụng loại thuốc hoặc bí pháp nào đó để kích phá năng lực tiềm ẩm. Nhìn sức lực của nó nâng cao lên như vậy thì e rằng tác dụng phụ cũng không ít. Sau trận chiến này, bất luận là thắng hay thua thì đều sợ rằng cơ thể của nó đều sẽ xảy ra vấn đề.
Long Nguyệt trợn mắt nhìn Mạc Vũ:
- Anh vẫn còn sức mà đi lo lắng cho Tư Đồ Hương à? Anh nên lo lắng nhiều hơn cho Tần Dương đi, nó sắp bị đánh thành một bao cát thịt rồi đấy.
Mạc Vũ cười nói:
- Có gì mà phải lo lắng chứ, về cơ bản thì đã thắng chắc rồi.
Long Nguyệt sửng sốt:
- Vì sao?
Mạc Vũ mỉm cười:
- Một kẻ đã tung ra con át chủ bài cuối cùng, trong khi kẻ kia vẫn còn một con át chủ bài, em nói xem ai thắng?