Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 683 - Chương 693: Tôi Sẽ Giúp Cô Ấy Làm Chuyện Đó!

Chương 693: Tôi sẽ giúp cô ấy làm chuyện đó!
 

- Tần Dương thắng rồi!

- Mặc Vũ đã thắng Lục Thiên Sinh. Ngày hôm nay, đệ tử của Mạc Vũ lại đánh thắng đệ tử của Lục Thiên Sinh. Thiên Cổ Ẩn Môn nhất mạch đơn truyền thực quá bá đạo. Mặc dù ít người nhưng ai cũng đều là những tinh anh của tinh anh cả.

Tần Dương mới hai mươi mốt tuổi mà đã đánh bại được Tư Đồ Hương ở trình độ trung nhị thập trung huyệt, thiệt tình quá lợi hại!

- Sợ rằng Lục Thiên Sinh sẽ tức đến mức hộc máu mất. Trận đấu này là do ông ta tuyên truyền ra đấy. Chắc ông ta nghĩ thực lực đệ tử của mình chiếm ưu thế nên trận đấu này sẽ thắng chắc và ông ta có thể đánh dập thể diện của Mạc Vũ. Ai mà ngờ ông ta lại thua…

- Mấy người nhìn sắc mặt của Lục Thiên Sinh là biết. U ám đến mức thật đáng sợ!

- Tư Đồ Hương đã cố gắng hết sức rồi. Bộc phát ra sức chiến đấu mạnh như vậy, không biết sẽ phải chịu đựng tác dụng phụ gì nữa. Nhưng hình như sau đó Tần Dương cũng đã sử dụng bí pháp nào đó để nâng cao thực lực. Chỉ không biết là ai sẽ phải trả giá cao hơn thôi.

Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xào. Ánh mắt họ thỉnh thoảng lại nhìn hai người ở trong sân, rồi lại nhìn qua Lục Thiên Sinh và Mạc Vũ.

Mạc Vũ lướt vào sân đấu.

- Tần Dương! Bình tĩnh lại! Kiềm chế bản thân, đừng có để bị sự cuồng bạo khống chế!

Tần Dương lui ra vài bước, hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại. Sau đó, hắn lại từ từ thở một hơi ra.

Một hồi lâu sau, Tần Dương mới lại mở mắt ra. Màu đỏ máu trong đôi mắt lúc này đã giảm đi không ít. Ánh mắt cũng không còn tàn khốc như trước nữa. Sắc mặt của hắn cũng thở nên ôn hòa hơn vài phần.

- Sư phụ.

Mạc Vũ thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay tần Dương, rồi ông bắt mạch cho hắn. Một lúc sau, ông buông tay hắn ra.

- Vẫn ổn, không có gì đáng ngại.

Mạc Vũ quay đầu lại, nhìn Tư Đồ Hương vẫn đang nằm trên đất với khuôn mặt đờ đẫn. Ông quỳ xuống, nói với giọng ôn hòa:

- Để tôi giúp cô kiểm tra một chút.

Tư Đồ Hương không hề phản ứng, để mặc cho Mạc Vũ kiểm tra giúp mình.

Sau khi Mạc Vũ kiểm tra sơ qua thì ông liên chau mày.

Mặc dù chỉ kiểm tra một cách sơ lược nhưng ông đã nhận ra cơ thể của Tư Đồ Hương đã xảy ra vấn đề rất lớn.

Vấn đề lớn ở đây không phải là chuyện cô bị đánh gãy tay. Điều đó chẳng coi là gì cả. Mà vấn đề ở đây là nằm ở chính cơ thể của cô.

Sự chịu đựng vượt quá sức khiến lục phủ ngũ tạng của cô đã bị tổn thương rất lớn. Cơ bắp và kinh mạch cũng bị hao tổn nghiêm trọng. Nếu như không kịp thời điều trị thì rất có khả năng cô sẽ biến thành một kẻ tàn phế thậm chí còn có thể trở thành kẻ phải nằm trên giường nữa…

Lục Thiên Sinh cũng bước vào sân đấu với khuôn mặt tối sầm. Ông ta nhìn Mạc Vũ đang kiểm tra cho Tư Đồ Hương thì nói bằng giọng lạnh lùng:

- Mạc Vũ! Coi như ông lại thắng thêm lần nữa. Có điều, dù gì ông cũng đã trở về, mọi việc mới chỉ là bắt đầu thôi.

Mạc Vũ đứng dậy, không thèm để ý tới lời nói khiêu khích của Lục Thiên Sinh mà chỉ vào Tư Đồ Hương đang nằm dưới đất:

- Ông đã cho nó uống thuốc hay dùng bí pháp gì vậy? Cơ thể của nó bị tổn thương rất nghiêm trọng. Lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, cơ bắp…toàn bộ đều bị tổn thương, rất có thể sẽ trở thành phế nhân…

Lục Thiên Sinh hừ một tiếng lạnh lùng. Ánh mắt ông ta dừng lại ở Tư Đồ Hương. Trong đôi mắt ấy chứa đựng vài phần lạnh lẽo.

- Đến ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi sao?

Tư Đồ Hương vẫn luôn ở trạng thái thất thần thì giờ bỗng nhiên bừng tỉnh. Cô cắn răng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thiên Sinh:

- Sư phụ! Con có thể đứng dậy được.

Tư Đồ Hương lết một cánh tay, cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, nhưng cả cơ thể của cô lảo đảo, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lục Thiện Sinh đảo mắt nhìn Tư Đồ Hương một cách lạnh lùng. Ông ta quay người đi:

- Đi thôi!

Tư Đồ Hương nhìn thấy ánh mắt hững hờ của Lục Thiên Sinh thì cảm giác tuyệt vọng vốn có trong cô giờ như thể bị đâm thêm một nhát dao nữa. Trong lòng cô cảm thấy thật đau khổ.

Tư Đồ Hương cắn răng, di chuyển từng bước theo Lục Thiên Sinh. Nhưng trước mặt cô bỗng nhiên tối sầm, cơ thể mềm nhũn.

Tư Đồ Hương ngã nhào xuống đất.

Nhanh như chớp, Mạc Vũ liền xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Hương, đỡ lấy cô.

Nhìn bộ dạng thảm hại vô cùng của Tư Đồ Hương, Mạc Vũ liền thở dài. Ông đưa tay vẫy Long Nguyệt đang ở cách đó không xa. Long Nguyệt liền nhanh chân chạy lại.

- Anh Vũ.

- Nó ngất rồi. Em chăm sóc nó một chút, lát nữa anh đưa nó tới chỗ anh, anh sẽ trị thương cho nó…

Lục Thiên Sinh quay đầu lại, mở miệng nói đầy lạnh lùng:

- Mạc Vũ, không cần ông giả bộ làm người tốt. Nó là đệ tử của tôi, tôi sẽ kêu người đưa nó về.

Mạc Vũ cũng quay đầu lại, nói bằng giọng thản nhiên:

- Ông vẫn bạc tình bạc nghĩa như xưa. Để đệ tử của mình dùng một loại thuốc tự phá hủy cơ thể mình như vậy chỉ để đánh bại đệ tử của tôi mà không hề quan tâm đến việc loại thuốc đó có phá hủy cơ thể của con bé hay không, có khiến con bé trở thành phế nhân hay không…

Khuôn mặt Lục Thiên Sinh biến sắc. Ông ta hơi ngẩng đầu lên:

- Mạc Vũ! Tôi dạy đệ tử của tôi thế nào là việc của tôi, không cần ông xen vào!

Mạc Vũ cười:

- Cơ thể của nó bị thương nặng như vậy, ông đưa nó về để làm gì? Để nhìn nó biến thành một phế nhân sao? Giao nó cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách cố gắng chữa khỏi cho nó. Nói cho cùng thì bố nó và tôi năm xưa cũng đã từng gặp nhau vài lần, tôi không thể nào nhìn thế hệ sau của cố nhân trở thành tàn phế được.

Lục Thiên Sinh nhìn Mạc Vũ đầy lạnh lùng. Ánh mắt ông ta trở nên hùng hổ dữ dằn, giọng nói thì nguội lạnh:

- Nó là đệ tử của tôi, dù có trở thành phế nhân thì cũng không cần ông phải giả bộ.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Hình như ông đã quên mất một việc.

Lục Thiên Sinh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ, im lặng chờ đợi.

Mạc Vũ khẽ cười:

- Trận đấu này có cá cược đấy. Đó là hiệp ước làm người phục vụ năm năm. Tư Đồ Hương đã thua rồi, nên hiệp ước đương nhiên có hiệu lực ngay lập tức. Nói một cách đơn giản thì bây giờ nó đã là người hầu của đệ tử của tôi rồi. Nó phải nghe theo mệnh lệnh của đệ tử tôi mà hành sự. Vậy nên, bây giờ một người làm sư phụ như ông không còn có tác dụng gì nữa. Hay là ông định kêu đệ tử của mình không tuân thủ đồ ước, chuẩn bị bùng trận đấu một cách quang minh chính đại?

Quai hàm Lục Tiên Sinh đột nhiên nổi rõ những đường gân.

Rõ ràng là lời nói của Mạc Vũ đã khiến Lục Thiên Sinh giận đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.

Trước con mắt của bao người, Lục Thiên Sinh có thể đối xử với đệ tử của mình một cách hà khắc, cay nghiệt. Bởi đó là việc của nhà ông ta. Người khác cảm thấy không thuận mắt cũng chẳng làm sao. Nhưng việc cá cược, Lục Thiên Sinh thật không còn cách nào cả. Dù gì thì ông ta cũng là một nhân vật có tiếng trong giới Tu hành giả, đương nhiên không thể làm cái việc bội ước được.

Nếu như ông ta chơi xấu, không tuân thủ việc cá cược thì e rằng sau này ông ta sẽ trở thành một kẻ đáng chê cười trong mắt mọi người.

Đừng nói đến việc ông ta không muốn, cho dù có muốn thì Lục gia cũng sẽ không đồng ý.

Dù Lục Thiên Sinh không cần giữ thể diện thì Lục gia với nghiệp lớn giàu có cũng cần phải giữ thể diện.

- Được, Mạc Vũ ông muốn trở thành người tốt, vậy thì tôi giao nó cho ông đấy. Ồ, mà đúng rồi! Tôi từng hứa với nó rằng, nếu như nó thắng, tôi sẽ giúp nó báo thù cho ba mẹ nó. Nhưng nó thua rồi. Ông đã thích trở thành người tốt như thế thì hãy giúp nó báo thù luôn cho ba mẹ nó đi. Cơ thể nó chắc là phế rồi. Dù sao thì ông cũng quen biết ba mẹ nó.

Mạc Vũ chau mày. Ông không nói gì. Bởi Tần Dương đứng bên cạnh đã mở lời chắc như đinh đóng cột, không chút do dự:

- Cô ấy đã là người hầu của tôi. Với tư cách là một chủ nhân, tôi đương nhiên sẽ giúp cô ấy làm chuyện đó.
Bình Luận (0)
Comment