Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 684 - Chương 694: Thật Tàn Nhẫn!

Chương 694: Thật tàn nhẫn!
 

Lục Thiên Sinh quay đầu lại. Ánh mắt lạnh lùng của ông ta dừng lại trên khuôn mặt của Tần Dương.

Tần Dương cũng nhìn lại một cách lạnh lùng. Hắn không hề tỏ ra yếu thế.

Lục Thiên Sinh hừ một tiếng:

- Cậu có biết kẻ thù của ba mẹ nó là ai không?

Màu đỏ trong đôi mắt của Tần Dương đã tiêu biến hết.

Hắn mỉm cười:

- Biết.

Lục Thiên Sinh cười lạnh lùng:

- Biết mà cậu còn khoác lác không biết ngượng. Dựa vào chút thực lực nhỏ nhoi của cậu thì người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể giết chết. Cậu giúp nó báo thù thế nào đây?

Tần Dương cười ha ha, tỏ ra khinh miệt:

- Đó là việc của tôi, không liên quan đến ông. Ông là sư phụ của Tư Đồ Hương, lại là bạn của ba mẹ cô ấy. Ông bà ấy chết đột ngột như vậy, ông biết rõ kẻ thù của họ là ai mà ông coi như không thấy, lại còn lấy chuyện đó ra để kích thích, bắt cô ấy phải nỗ lực tu hành, còn biến điều đó trở thành động lực tu hành của Tư Đồ Hương. Chắc mọi chuyện ông làm đều là vì ngày hôm nay?

- Cô ấy có thể trả thù hay không, ông không quan tâm. Cô ấy bị tàn phế, ông cũng không quan tâm. Ông chỉ quan tâm tới việc Tư Đồ Hương có đánh bại được đệ tử của Mạc Vũ, giúp ông giải phóng sự tức giận trong lòng. Từ đầu tới cuối, trong mắt của ông, cô ấy không phải là con gái của một cố nhân, cũng không phải là đệ tử mà chỉ là một thứ công cụ trong tay của ông. Một công cụng mà ông có thể tùy ý vứt bỏ và hi sinh bất cứ lúc nào.

Giọng nói của Tần Dương truyền khắp sân đấu.

Biểu hiện của mọi người đều trở nên khác thường. Ánh mắt của họ nhìn Lục Thiên Sinh cũng trở nên kỳ lạ thêm đôi chút.

Hóa ra là như vậy.

Chẳng trách ông ta lại thờ ơ đến thế.

Tên Lục Thiên Sinh này thật độc ác. Đối với đệ tử của mình thì ông ta quá ác! Đến ngay cả cơ thể của nó bị tàn phế cũng mặc kệ, chỉ muốn trút bỏ được sự giận dữ của mình…

Nhìn qua Mạc Vũ. Dù Tư Đồ Hương là đối thủ của Tần Dương, là đệ tử của Lục Thiên Sinh thì Mạc Vũ vẫn chủ động mở lời muốn điều trị giúp Tư Đồ Hương.

Còn Tần Dương thì lại càng thẳng thắn, khẳng khái đáp lời của Lục Thiên Sinh, rằng sẽ báo thù cho Tư Đồ Hương. Hai bên càng đối lập thì kết quả càng thêm ý vị sâu xa.

Không có so sánh thì sẽ không có tổn thương!

Sự nhiệt tình, hậu đạo của hai thầy trò nhà Mạc Vũ so với sự ích kỷ, bội bạc của Lục Thiên Sinh khiến cho ánh mắt của những người bên trận doanh của Mạc Vũ tràn đầy sự khinh bỉ.

Trên khuôn mặt họ hiện rõ sự kiêu ngạo vì hành động của thầy trò Mạc Vũ, bởi vì bọn họ là bạn của họ!

Quay qua nhìn trận doanh của Lục Thiên Sinh thì thấy thần sắc của rất nhiều người trở nên mất tự nhiên hẳn.

Khuôn mặt già nua lạnh lùng của Lục Thiên Sinh cũng trở nên hơi lúng túng.

Dù sao trong mắt của bao người thì sự lạnh lùng của Lục Thiên Sinh quả thật khiến người khác cảm thấy lạnh giá.

Trong đầu nhưng gia tộc vốn dựa dẫm vào Lục gia bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.

Lục Thiên Sinh vì muốn trút bỏ giận dữ mà đến ngay cả đệ tử dạy bảo lâu năm của mình cũng không cần. Lạnh lùng như vậy, nếu như đổi sang một hoàn cảnh khác, có khi nào ông ta vì chuyện nào đó mà sẽ vứt bỏ cả những gia tộc khác đang dựa vào mình không?

Ngay đến đám đông của bên thứ ba đang cắn hạt dưa xem cuộc vui kia, dù sự việc không liên quan đến họ nhưng chắc là trong lòng họ cũng đã có cho mình những thái độ rõ ràng rồi.

Sau này không tiếp xúc với ông Lục Thiên Sinh này thì tốt hơn.

Bạn thân đã chết. Ông ta không hề giúp báo thù. Nhận con gái nhà người ta làm đệ tử là để cô giúp ông ta trút giận.

Ngày hôm nay, Lục Thiên Sinh khiến Tư Đồ Hương sắp trở thành một phế nhân, sợ rằng ba mẹ của Tư Đồ Hương nơi suối vàng biết được chuyện này sẽ rất hối hận vì năm đó giao con gái cho nhầm người.

Sắc mặt Lục Thiên Sinh tối sầm lại. Mặc dù tính cách của ông ta rất cao ngạo, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc. Ánh mắt phức tạp của mọi người xung quanh khiến ông ta có cảm giác như đang mang gánh nặng trên vai.

Mặc dù Lục Thiên Sinh hiểu được cái nhìn của mọi người nhìn ông ta không hề quan tâm.

Chung quy trong thế giới này đều tôn trọng những người tài giỏi,

Bọn họ có coi thường ông ta hay không thì có liên quan gì? Giống như có một vài kẻ, lẽ nào bọn họ không biết bản thân họ bị Lục gia, bị chính Lục Thiên Sinh điều khiển.

Thế thì đã sao? Muốn đạt được thì phải trả giá. Dù trong lòng họ có xem thường thì chẳng phải họ vẫn phải tỏ ra cung kính hết mực hay sao?

Cường giả, hà tất phải quan tâm tới những suy nghĩ trong lòng của kẻ yếu?

Lục Thiên Sinh nhìn chằm chằm vào Tần Dương một cách lạnh lùng. Ông ta không nói thêm gì với hắn mà quay qua nhìn Mạc Vũ:

- Cứ chờ xem!

Nói xong câu đó, Lục Thiên Sinh liền quay người bỏ đi.

Ông ta không đi về hướng trận doanh của Lục Gia mà xuyên thẳng qua đám đông, bước lên xe. Chiếc xe khởi động, rời khỏi vùng núi hoang.

- He, cứ như vậy mà bỏ đi rồi!

- Lục Thiên Sinh đúng là cao ngạo chết đi được. Tính cách này đúng là chảnh tới trời.

- Lục gia nhà người ta sự nghiệp lớn lại giàu có, đương nhiên đâu cần coi sắc mặt người khác sống qua ngày đâu. Tất nhiên họ muốn thế nào thì sẽ như thế ấy.

- Tư Đồ Hương gặp phải một sư phụ như vậy đúng là mệnh khổ.

- Haizz, đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Chẳng phải Mạc Vũ đã ra tay rồi sao? Y thuật của ông ấy vô cùng lợi hại, chắc chắn Tư Đồ Hương sẽ không sao. Mà dù có sao thì cùng lắm là không thể tu hành nữa. Tư Đồ Hương là chủ tịch tập đoàn Hoàn Cầu, cô ấy có tiền, hơn nữa Tần Dương cũng đã hứa giúp cô ấy báo thù. Dù trận đấu này có thua thì đối với Tư Đồ Hương vẫn là tốt…

- Cái ông Mạc Vũ này đúng là không còn gì để nói. Chẳng trách lúc trước khi ông ấy ở Trung Hải một mình, bạn bè vô số, đều có thể đánh bại một kẻ nghiệp lớn, giàu có như Lục Thiên Sinh. Ngày hôm nay ông ấy âm thầm quay về, thậm trí không thông báo gì mà đã có không ít những nhân vật có quyền lực đứng ra ủng hộ ông ấy. Mối quan hệ của ông ấy thật là khủng khiếp.

- Kết giao bằng hữu ấy mà, nên kết giao với những người như thầy trò Mạc Vũ. Chưa nói đến việc có được lợi gì hay không nhưng ít nhất những người như vậy sẽ không đấu với bằng hữu. Kết bạn sẽ rất yên tâm.

- Ừ, ừ, đúng vậy. Có cơ hội nhất định sẽ làm quen một chút. Kết giao với một người như Mạc tiên sinh đúng là đáng tin cậy.

- Đáng tin thì đáng tin, nhưng kết giao bằng hữu với ông ấy thì cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Lục gia. Dù sao cũng có sự mạo hiểm, thôi thì cứ xem cuộc vui thôi.

Bên phía trận doanh của Lục gia, vì Lục Thiên Sinh không chào mà đi nên động lực của đám đông có chút sa sút.

Ông lão Lục Hàn Phong của Lục gia đứng lên, nói vài câu đơn giản rồi cũng quay người đi ra ngoài.

Thua là thua, không có gì để nói. Nói nhiều hay ít cũng không thể thay đổi được việc Lục Thiên Sinh bị đánh mất thể diện ngày hôm nay. Chi bằng rời đi sớm một chút, để tránh người khác chỉ chỉ trỏ trỏ càng thêm mất mặt.

Phía bên này, Mạc Vũ cũng mang theo Tần Dương và Tư Đồ Hương bất tỉnh đi về phía đám đông.

- Đại ca, bá đạo quá, thắng rồi!

- Ha ha, chủ tịch tập đoàn Hoàn Cầu trở thành người hầu của đại ca. Chuyện bá đạo này có thể mang ra khoe cả đời được luôn =)))

Đám người Hà Thiên Phong cười khà khà, chúc mừng Tần Dương. Trên mặt họ hiện rõ sự hào hứng.

Bọn họ chưa từng gặp qua một trận đánh nhau nào như thế này, càng chưa bao giờ chứng kiến sự tề tựu đầy đủ của các nhật vật lớn như thế. Ai trong họ cũng đều phấn chấn vô cùng.

- Tần Dương, cơ thể của cậu được rèn từ sắt à? Tôi thấy lúc nãy cậu bị đánh thảm đến vậy mà không hề gục xuống…

- Thật đúng là hậu sinh khả úy. Mạc tiên sinh, ông thu nhận được một đồ đệ thật giỏi.

- Tiểu Tần tiên sinh có phong độ rất giống Mạc tiên sinh năm đó: trọng tình trọng nghĩa, hiệp cốt đan tâm!

Văn Vũ Nghiêm nhìn Tần Dương đi ra khỏi sân đấu thì chợt nhớ đến chuyện Tần Dương đột nhiên bị ngất xỉu sau khi chấm dứt trận đấu với Danny vào lần trước. Cô bước về trước vài bước, hỏi một cách lo lắng:

- Tần Dương, cơ thể cậu không sao chứ? Hình như cậu lúc nãy bị giống như lần trước …

Tần Dương nhe răng cười với Văn Vũ Nghiên. Hắn đang định nói gì đó thì một sự choáng váng bỗng nhiên xộc lên đầu. Trước mắt Tần Dương bỗng nhiên tối sầm lại, cơ thể đổ xuống một cách vô lực trong nháy mắt, hắn lại té nhào ngay vào lòng của Văn Vũ Nghiên một lần nữa …
Bình Luận (0)
Comment