Chương 695: Dường như có chuyện xảy ra
Theo bản năng, Văn Vũ Nghiên ôm lấy Tần Dương khi hắn ngã xuống. Khuôn mặt cô hiện ra vài phần bất đắc dĩ.
Tên này đúng là, nói ngất là ngất liền.
Cũng may là Văn Vũ Nghiên đã từng chứng kiến Tần Dương té xỉu một lần nên biết rằng hắn đăng thoát lực sau khi bộc phát, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn lắm nên cô cũng không hề kinh ngạc.
Chỉ có điều Tần Dương không chết mà ngất xỉu ngay đúng vào lòng cô. Cả cái đầu của hắn úp vào ngực cô.
Sự việc đột ngột xảy ra như thế khiến ánh mắt mọi người vốn đang tập trung vào Mạc Vũ và Tần Dương thì giờ đây đều đổ dồn hết lên người hắn.
Ánh mắt của mọi người đột nhiên trở nên lạ thường khi thấy Văn Vũ Nghiên ôm lấy Tần Dương.
He he…
Con gái của Thu Tư đấy.
Đệ tử của Mạc Vũ đấy.
Trai tài gái sắc. Đúng là một câu chuyện hay.
Văn Vũ Nghiên ân cần quan tâm Tần Dương. Tần Dương ngã vào lòng cô. Cô vì muốn không để Tần Dương bị ngã mà cố gắng ôm lấy hắn.
Ánh mắt của rất nhiều người quét qua đôi nam nữ trẻ tuổi. Sau đó họ lại đồng loạt quay đầu qua nhìn Văn Ngạn Hậu và Thu Tư.
Thu Tư nhìn thấy Tần Dương ngã vào lòng con gái mình thì đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc. Bà chợt trở nên ân cần hơn.
Thế nhưng Văn Ngạn Hậu nhìn thấy cảnh tượng đó thì sắc mặt lại lúng túng thêm vài phần.
Mẹ kiếp! Tên tiểu tử thối này, dám đùa giỡn con gái tao trước mặt bao nhiêu người, muốn nhỏ thuốc mắt cho tao đấy à?
Trước ánh mắt của bao người, Văn Ngạn Hầu không tiện làm gì, chỉ biết cố nhịn.
Ông ta không thể tỏ ra coi thường mọi thứ như kiểu Lục Thiên Sinh được. Bởi ông ta vẫn rất coi trọng cái gọi là thể diện.
Cũng may là Mạc Vũ đang nói chuyện với Diêm lão và mấy người đã quay người lại. Ông nhanh chóng đi đến bên cạnh Văn Vũ Nghiên, nói với giọng ôn hòa:
- Đưa nó cho tôi! Cảm ơn cháu, Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên giao Tần Dương đang hôn mê cho Mạc Vũ. Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ. Dù gì thì cô cũng là một cô gái, dưới con mắt của bao nhiêu người thế này làm gì có chuyện không xấu hổ chứ?
- Chú Mạc, Tần Dương không sao chứ ạ? Cậu ấy cũng đã từng trải qua tình huống tương tự như thế này trước đây, đó cũng là khi so đấu với người khác, sau đấy bỗng nhiên té xỉu…
Mạc Vũ mỉm cười:
- Nó không sao. Nó cũng đã nói với tôi về những gì đã trải qua lần trước. Chỉ là cơ thể nó có đôi chút chịu không nổi sau khi bộc phát, tự động hôn mê. Đây là một cách phản ứng để bảo vệ cơ thể, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi, không cần lo lắng.
Văn Vũ Nghiên thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt rồi.
Mạc Vũ nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhõm của Văn Vũ Nghiên thì nói dịu dàng:
- Hôm nay có hai bệnh nhân, tôi không ở lại nữa, hoan nghênh cháu hôm khác tới chơi.
Văn Vũ Nghiên uhm một tiếng:
- Được.
Mạc Vũ quay người đi. Ánh mắt ông quét qua đám đông:
- Hôm nay là ân oán cá nhân giữa Mạc mỗ và Lục Thiên Sinh. Các vị không ngại cực khổ đến đây trợ uy cho thầy trò Mạc mỗ, Mạc mỗ cảm kích trong lòng. Chỉ có điều hôm nay tiểu đồ hôn mê, Tư Đồ Hương bị trọng thương, cần phải điều trị gấp nên tôi cũng không tiện ở lại lâu. Hôm khác có thời gian, Mạc mỗ sẽ lại cùng tâm tình, nâng cốc ngôn hoan với các vị.
- Mạc tiên sinh không cần nghĩ tới chúng tôi, mau đi bận việc của mình đi.
- Mạc tiên sinh quá lời rồi!
- Cứu người quan trọng hơn, Mạc tiên sinh đừng vì chúng tôi mà chậm trễ thời gian. Chúng tôi ở đây nói khoác một lúc sẽ tự về thôi.
Mọi người xôn xao bày tỏ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mạc Vũ không nói nhiều nữa liền ôm lấy Tần Dương rời đi.
Đám người Hà Thiên Phong cũng nhanh chóng đi theo. Bọn họ đều tới đây vì Tần Dương. Bây giờ Tần Dương đã hôn mê như vậy nên bọn họ đương nhiên cũng sẽ đi.
Khi Mạc Vũ đi tới bên cạnh Văn Ngạn Hầu và Thu Tư thì ông liền dừng lại.
- Hôm nay cảm ơn hai người đã tới. Lần sau chúng ta gặp lại.
Thu Tư gật đầu dịu dàng:
- Được.
Mạc Vũ không nói gì với Văn Ngạn Hậu mà chỉ gật đầu, sau đó sải bước rời đi.
- Mạc tiên sinh, thầy định đưa Tần Dương đi đâu? Đi bệnh viện ạ?
Mạc Vũ đặt Tần Dương lên xe, đồng thời mỉm cười, trả lời Hà Thiên Phong:
- Cơ thể nó không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là cần kịp thời nghỉ ngơi. Tôi đưa nó về nơi tôi đang ở. Các cậu không cần lo lắng, ba ngày sau, nó sẽ xuất hiện trước mặt các cậu đầy vui vẻ, năng nổ.
Hà Thiên Phong thở phào:
- Ồ, vâng ạ.
Mạc Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh Thanh đang đứng bên cạnh:
- Đợi nó tỉnh lại, tôi sẽ kêu nó liên hệ với cháu, đừng lo lắng.
Biểu hiện của Hàn Thanh Thanh có chút ngượng ngùng, thế nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
- Cảm ơn chú Mạc
Mạc Vũ cười:
- Gặp lại sau nhé.
Mạc Vũ ngổi lên xe. Khang Huy khởi động máy, lái xe đi xuống khỏi vùng núi hoang.
Long Nguyệt mang theo Tư Đồ Hương. Thuộc hạ của bà là Hắc Phong lái xe, đi ngay sau xe của Mạc Vũ.
Trên vùng núi hoang, mọi người lại xôn xao bàn tán khi nhìn theo chiếc xe của Mạc Vũ rời đi.
Văn Ngạn Hậu nói với giọng trầm thấp khi nhìn theo bóng chiếc xe:
- Long Nguyệt đi theo rồi.
Thu Tư hé miệng, đôi mắt ánh lên vài phần phức tạp:
- Bà ấy cũng là kẻ si tình. Bà ấy, bao năm qua vẫn khổ sở chờ đợi ông ấy. Hi vọng là họ có được kết quả tốt đẹp.
Ánh mắt của Văn Ngạn Hầu lấp láy, định mở miệng nói gì đó nhưng lại đổi chủ đề:
- Nhân vật chính đi rồi, chúng ta cũng về thôi.
- Ừ, đi thôi!
Khi Tần Dương tỉnh lại thì đã là buổi sáng của ngày hôm nau. Hắn đã ngủ thiếp đi gần một ngày trời.
Tần Dương mở mắt, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc liền thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, đã trở về biệt thự của sư phụ.
Nhưng bây giờ là mấy giờ rồi.
Đói quá.
Chắc mình đã ngủ khá lâu rồi, nhưng cảm giác không phải ngủ đủ giấc tỉnh lại mà là bị cái đói làm cho tỉnh giấc.
Tần Dương bò dậy khỏi giường, cầm điện thoại ở đầu giường lên xem.
Đã ngủ gần một ngày rồi cơ à?
Thật thảm.
Tần Dương nhìn lại cơ thể mình. Hắn đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái dễ chịu. Có thể sau khi bị hôn mê vào ngày hôm qua, sư phụ đã giúp hắn tắm dược liệu.
Tần Dương bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Mạc Vũ đang đánh quyền chầm chậm ở trong sân.
Mạc Vũ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn Tần Dương.
- Tỉnh rồi à. Trong bếp có đồ ăn đấy, tự đi lấy đi.
- Được ạ!
Tần Dương đương nhiên không khách khí với Mạc Vũ. Cơn đói đến nhức cả “chỗ ấy” khiến hắn nhanh chóng đi vào trong bếp.
Trong nồi cơm điện là cháo thịt nạc nấu với trứng bắc thảo. Trên bếp ở bên cạnh còn có rất nhiều bánh bao vẫn đang nóng. Tần Dương lấy cho mình một bát cháo thật to, thêm một đĩa bánh bao thật lớn, sau đó bưng ra khỏi bếp.
Hắn tiện tay đặt đồ ăn ở một cái bàn vuông nhỏ nhắn vốn dĩ dùng để thưởng trà. Tần Dương ngồi xuống phịch xuống cái ghế ở bên cạnh, bắt đầu ăn nhồm nhoàm.
Không lâu sau đó, Mạc Vũ kết thúc việc luyện quyền. Ông điều hòa lại hơi thở, rồi đi về phía Tần Dương.
- Cảm thấy thế nào?
Tần Dương húp sùm sụp một ngụm cháo to, cười hì hì nói:
- Ngon ạ, tay nghề của sư phụ thật tuyệt!
- Tuyệt cái đầu nhà cậu ấy!
Mạc Vũ tức giận, vừa cười vừa mắng:
- Ai thèm hỏi cậu cháo có ngon hay không, tôi hỏi là hỏi cơ thể cậu hiện tại thế nào rồi?
Tần Dương cười he he:
- Không sao rồi ạ, chỉ đói thôi. Tối qua có phải sư phụ giúp con tắm dược liệu không?
Mạc Vũ gật đầu, đi tới:
- Đưa tay ra.
Tần Dương thật thà đưa tay ra. Mạc Vũ bắt mạch cho hắn, sau đó lại kiểm tra sơ qua. Ông thu tay về một cách hài lòng:
- Cứ tưởng là những thứ kỳ lạ trong cơ thể con đã bị việc đặc huấn và tổn thương của mấy tháng này giày vò xong cả và sẽ không còn bị rơi vào trạng thái cuồng bạo nữa, nhưng hôm qua lại vẫn bị. Con cảm thấy bản thân mình thế nào?