Chương 696: Tôi có giống một kẻ chiến thắng không?
Tần Dương hồi tưởng lại những ký ức của ngày hôm qua. Hắn suy nghĩ thật kỹ càng.
- Hình như sự cuồng bạo đã trở nên rõ ràng hơn, không còn cảm giác tách rời như lúc trước nữa. Uhm! Tức là càng lúc càng xác định rõ hơn bản thân đang làm gì, lại còn có thể kiềm chế chính mình. Hơn nữa không hoàn toàn bị biến thành một cái máy giết người lạnh lùng…
Mạc Vũ gật đầu. Thần sắc của ông nhẹ nhõm đi vài phần:
- Về điểm này, hôm qua khi con xuất ra nắm đấm cuối cùng thì đã nhìn ra được điều đó khi nghe tiếng hét của thầy. Xem ra, đối với lực khống chế trong cơ thể con thì cuối cùng cái thứ kỳ lạ chưa biết rõ kia đã không còn mạnh như lúc trước nữa. Hơn nữa, hôm qua con bị đánh tới bộ dạng thảm như vậy mới bắt đầu rơi vào trạng thái đó. Xem ra việc kích phát nó xuất hiện trở nên khó khăn hơn trước đây rất nhiều. Sau này, xác suất xuất hiện trạng thái như vậy sẽ càng ngày càng thấp đi.
Tần Dương cười với vẻ tán thành:
- Vâng ạ! Mặc dù hôm qua con rơi vào trạng thái đó, nhưng con vẫn cảm nhận được con là chính con, không còn cái cảm giác kiểu như “hình như” nhìn thấy toàn bộ những hành động của bản thân và cái cảm giác khủng bố như thể đó không phải là việc bản thân làm giống như lần trước nữa. Đúng rồi, con nhớ là sư phụ có đem theo Tư Đồ Hương về, cô ấy sao rồi ạ?
Mạc Vũ lắc đầu, hơi chau mày:
- Tình hình của nó không được hay cho lắm.
Tần Dương trở nên sốt sắng. Hắn ân cần hỏi han:
- Sao vậy, tác dụng phụ quá mạnh ạ?
Mặc dù Tư Đồ Hương là đệ tử của Lục Thiên Sinh, và cũng là đối thủ của Tần Dương, nhưng mối quan hệ “đối thủ” này đã được giải quyết xong trong trận chiến đấu cuối cùng kia rồi.
Trong khoảng thời gian đã trôi qua kia, Tần Dương và Tư Đồ Hương cùng đấu trí, đấu dũng khí, chiến đấu với nhau nhiều lần. Ở một mức độ nào đó thì cũng được coi là đối thủ ngang sức ngang tài. Thêm vào việc Lục Thiên Sinh đối xử lạnh nhạt với Tư Đồ Hương khiến trong lòng Tần Dương không khỏi cảm thấy thương tiếc vài phần.
Một cô gái đã mất đi ba mẹ, lại bị sư phụ đối xử lạnh nhạt, còn thua trong cả một trận đấu. Cuộc đời cô quả thực quá đau buồn và tuyệt vọng.
Sắc mặt tuyệt vọng của Tư Đồ Hương khi nằm trên đất vào ngày hôm qua đã khiến Tần Dương cảm thấy đau nhói trong lòng.
Vì vậy sau đó Tần Dương mới phản kích lại Lục Thiên Sinh không chút do dự, hơn nữa còn nói sẽ giúp Tư Đồ Hương báo thù một cách hết sức sảng khoái.
Mạc Vũ gật đầu:
- Thời gian chiến đấu của con và nó quá dài. Cơ thể nó bị hao tổn nghiêm trọng. Cũng may là cuối cũng thì con cũng đánh gục nó, nếu không, cứ kéo dài tới lúc nó kiệt lực thì e rằng đến thần tiên cũng không thể cứu nổi sự tổn thương của kinh mạch bên trong.
Tần Dương hơi nhướn lông mày, cười nói:
- Nói như vậy thì vết thương của cô ấy vẫn có thể chữa được đúng không?
Mạc Vũ cười nói:
- Mạc dù hơi nan giải, nhưng vẫn may. Nếu có được khoảng thời gian nhất định thì vẫn có thể khôi phục được. Chỉ có điều, thầy thấy tinh thần của nó rất sa sút. Tâm trạng như vậy không thích hợp cho việc trị liệu. Tốt nhất là con nên khuyên nó. Mặc dù phương pháp trị liệu rất quan trọng nhưng ý chí mong muốn được cứu sống của người bệnh cũng quan trọng không kém.
Hôm qua, Tần Dương đã tận mắt chứng kiến tâm trạng tuyệt vọng đến tê dại của Tư Đồ Hương nên hắn cũng hiểu được phần nào tâm tình của cô.
Về mặt ý nghĩa nào đó thì cô thua trong trận đấu tức là đã thua tất cả. Hơn nữa, có lẽ cô cũng đã cho rằng cơ thể mình đã phế.
Việc cá cược làm người hầu năm năm cũng thua bởi bản thân hắn, sư phụ của cô lại như vậy. Tư Đồ Hương dường như không còn nhìn thấy một chút ánh sáng nào của tương lai.
Dù sao thì động lực lớn nhất khiến cô chèo chống được không phải là việc tiêu tiền, không phải là hưởng thụ cuộc sống mà chính là sự báo thù.
- Ok, ăn cơm xong con sẽ đi khuyên cô ấy.
Mạc Vũ gật đầu:
- Nó ở phòng cuối cùng của lầu hai. Khi nào con đi thì tiện thể mang cho nó ít điểm tâm.
- Được ạ!
Tần Dương ăn ba bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo như một con hổ đói, rồi lại ăn hết hơn mười cái bánh bao nhân thịt mới thấy thư thái hơn được chút.
Hắn thu dọn bát đũa vào trong bếp, múc một bát cháo mới, lấy thêm một đĩa bánh bao, rồi cầm đũa.
Lúc này hắn chợt nhớ ra cánh tay của Tư Đồ Hương đã bị hắn đá gãy. Hắn liền cất đôi đũa đi, đổi thành một cái muỗng, đặt vào trong tô cháo, sau đó bưng đồ ăn lên lầu hai.
Tần Dương gõ cửa:
- Tư Đồ Hương
Bên trong không hề có ai phản ứng.
Tần Dương lại gõ vài cái nữa, sau đó mở miệng:
- Tôi vào trong nhé.
Tần Dương mở cửa, bưng đồ ăn vào trong. Hắn nhìn thấy ngay Tư Đồ Hương đang nằm trên giường.
Tư Đồ Hương liền ngồi dựa vào giường. Cánh tay phải của cô đã được bôi thuốc, cố định bằng nẹp và được treo móc vào cổ. Khuôn mặt cô không có chút giận dữ nào cả.
Khi Tần Dương bước vào, đôi mắt của Tư Đồ Hương hơi chuyển động.
Cô nhìn Tần Dương đi vào thì khuôn mặt hơi nhúc nhích, sau đó lại quay trở lại trạng thái bình tĩnh, tê liệt.
Tần Dương đặt cháo và bánh bao ở kệ tủ ngay đầu giường. Hắn tiện tay kéo một cái ghế ở trong phòng, đặt nó trước giường sau đó ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn cũng không nói gì, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương không hề động đậy.
Tần Dương cũng bất động. Hắn cứ nhìn chằm chằm như thế.
Một phút trôi qua, hai người không hề động đậy gì.
Năm phút trôi qua. Cuối cùng Tư Đồ Hương hết chịu nổ cái kiểu mắt nhìn chết lặng của Tần Dương liền quay đầu lại. Ánh mắt cô nhìn Tần Dương đầy lạnh lùng.
- Nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, thấy vui không?
Nét cười lộ ra trên khuôn mặt của Tần Dương:
- Tôi cứ nghĩ cô sẽ không nói chuyện một thời gian dài nữa cơ. Mới có năm phút, xem ra cô không bị nghiêm trọng như tôi nghĩ.
Tư Đồ Hương nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Tần Dương thì thu ánh mắt lạnh lẽo lại. Trên khuôn mặt cô lộ ra biểu hiện phức tạp:
- Cười đi! Cậu là kẻ chiến thắng, cười thế nào cũng được.
Tần Dương cười nói:
- Người chiến thắng cái con khỉ ấy. Cô quên cuộc đánh cược của chúng ta sao? Nếu như dựa theo hiệp ước, cô thua thì từ giờ khắc đó cô sẽ phải là người hầu của tôi, phải nghe mệnh lệnh của tôi. Giống như hôm nay, đúng ra cô phải bưng cháo và bánh bao tới giường hầu hạ tôi, ấy thế mà bây giờ tôi lại bưng chúng tới giường hầu hạ cô. Cô thấy tôi có giống một kẻ chiến thắng không?
Thần sắc của Tư Đồ Hương có chút rối rắm. Cô luôn cảm thấy chán ghét điệu cười trên khuôn mặt của Tần Dương
- Cậu tới để cười nhạo tôi sao?
Tần Dương liền ngừng cười, biểu hiện trở nên nghiêm túc:
- Trước đây chúng ta là đối thủ. Nhưng mối quan hệ “đối thủ” giữa chúng ta đã được giải quyết sau trận chiến đấu ngày hôm qua rồi. Tôi không nói đến hiệp ước năm năm kia, mà nói là ít nhất thì chúng ta không còn là đối thủ nữa. Hơn nữa chúng ta đấu với nhau lâu như vậy, tôi cũng đánh giá rất cao về cô. Cô vì chiến thắng mà đánh cược tất cả mọi thứ, sao tôi lại cười nhạo cô được?
Tư Đồ Hương hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Tần Dương.
- Tôi thua, cơ thể cũng phế rồi…
Tần Dương lắc đầu:
- Đúng là cơ thể cô bị thương rất nặng. Nếu như cô quay về cùng Lục Thiên Sinh thì có thể sẽ phế thật, nhưng cô đừng quên sư phụ của tôi là ai. Đó là Mạc Vũ, y võ song tuyệt, Quan Âm mà xuất châm, Diêm Vương phải nhường đường. Cô bị thương rất nặng, nhưng trong mắt sư phụ tôi thì không phải là bệnh nan y, mà có thể chữa khỏi được. Nhưng nhắc nhở cô là cô phải có ý chí mạnh mẽ cùng với sự quyết tâm phối hợp trị liệu..
Đôi mắt của Tư Đồ Hương sáng lên vài phần:
- Cậu không lừa tôi đấy chứ? Cơ thể của tôi, tôi tự rõ…
Tần Dương đột nhiên cười nói:
- Cô rõ là rõ về cơ thể của mình, nhưng cô đâu rõ y thuật của sư phụ tôi bá đạo đến mức nào đâu. Ông ấy nói được là nhất định sẽ được. Đến ngay cả người chết được bác sĩ phán đoán là tim đã ngừng đập mà ông ấy còn có thể cứu được, huống hồ là một chút thương tích của cô. Hơn nữa, cô phải mau khỏi bệnh. Tôi đã hứa trước mặt mọi người là sẽ giúp cô báo thù. Tôi không muốn đi đánh đánh giết giết để giúp một người mà cả ngày cứ nằm vật trên giường đâu. Dù gì thì cũng là kẻ thù của cô. Lẽ nào cô không muốn đích thân tham gia sao?