Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 687 - Chương 697: Mưu Mô?

Chương 697: Mưu mô?
 

Đôi mắt của Tư Đồ Hương lại sáng lên thêm vài phần:

- Cậu giúp tôi báo thù?

Tần Dương nhún vai:

- Chẳng lẽ cô quên rồi sao? Trước đây tôi có nói với cô rồi. Nếu tôi thua, tôi sẽ giúp cô báo thù, lấy điều đó để đổi cho hiệp ước hầu hạ năm năm của tôi. Nếu tôi thắng, thì dù gì cô cũng là người hầu của tôi, một chủ nhân như tôi đương nhiên sẽ không thể không tỏ vẻ gì cho ra dáng. Vậy nên tôi cũng sẽ giúp cô báo thù. Cô xem, cái hiệp ước của chúng ta, bất luận thắng thua hay thế nào thì cô đều kiếm được gì đó đúng không?

Tư Đồ Hương biết rõ những gì mà Tần Dương nói tới. Thực ra ngay từ giây phút Tần Dương tới tìm cô thì hắn đã đề cập tới yêu cầu này rồi.

Đó là cô hãy từ bỏ việc tranh đấu, hắn sẽ giúp cô báo thù. Thật không ngờ đi luẩn quẩn cả một vòng tròn lớn, cuối cùng thì vẫn quay về điểm ban đầu.

Nếu như có thể biết trước được tất cả chuyện này thì hà tất phải làm khổ mình lâu như vậy chứ?

Chỉ có điều, bản thân cô đã thua Tần Dương!

Hắn không hề sử dụng tới mấy món đồ chơi nhỏ kia của mình, mà đã đánh bại bản thân cô một cách quang minh chính đại!

Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương một cách sững sờ, ánh mắt cô có chút lay động.

Lúc trước, khi Tần Dương và Lý gia đấu nhau, khi đó, hắn mới vừa tiến lên Tiểu thành cảnh. Thật không ngờ, thực lực của hắn lại tăng lên khủng khiếp như vậy.

Lẽ nào thiên phú tu hành của hắn lại thật sự cao như vậy sao?

Ba tháng, hắn khổ cực tu hành, bản thân cô cũng vậy. Cô chưa từng lơ là. Ấy vậy mà hắn lại đuổi kịp Tư Đồ Hương, sau đó đạp cô xuống đất một cách đầy hung hăng.

- Sao cậu lại có thể đánh lại được sự công kích hung mãnh đó cùa tôi vậy? Dựa vào thực lực của cậu thì đã sớm bị bùng nổ mới phải?

Tư Đồ Hương đột nhiên hỏi một vấn đề mà nó chẳng liên quan chút nào tới chủ đề trước đó.

Tần Dương trả lời thẳng thắn:

- Lúc trước, khi tôi tham dự một hạng mục mạo hiểm ở Ingles, đã bị một con quái thú ở trong sơn động đâm trúng, bị trúng độc, thiếu chút nữa là chết rồi. Sư phụ tôi đã kịp đến Ingles cứu tôi sống lại. Nhưng cũng chính vì thế mà độc tố kỳ lạ kia đã phát ra sự biến dị trong cơ thể tôi. Tố chất của cơ thể được tăng lên rất nhiều. Về cơ bản thì độ mạnh của cơ thể có thể bằng với tu hành giả Tiểu thành cảnh của phương Tây. Vậy nên tôi mới có thể bị cô đánh như bao cát mà vẫn cầm cự được không bị sụp đổ.

Tư Đồ Hương trợn tròn mắt, nhìn Tần Dương đầy kinh ngạc:

- Ingles? Là nơi lần trước cậu đi cùng với Hàn Thanh Thanh?

- Đúng vậy! Chính là khi sau khi cô về nước thì chúng tôi đi thám hiểm, sau đó đã xảy ra chuyện đấy…

Tư Đồ Hương mấp máy miệng. Ánh mắt có chút không dám tin.

Đây rõ ràng là một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Sức chống chịu của các tu hành giả Hoa Hạ rõ ràng là không bằng tu hành giả phương Tây.

Bởi vì bọn họ luyện khí vào cơ thể, khiến tố chất vốn có của cơ thể trở nên vô cùng khủng khiếp.

Cơ thể của Tu hành giả phương Tây với trình độ cỡ như Đại thành cảnh của Hoa Hạ một khi vận dụng nội khí thì cơ thể sẽ cứng rắn như nham thạch, thậm chí cứng như sắt thép.

Thật không ngờ một tu hành giả Hoa Hạ như Tần Dương lại sở hữu một cơ thể cường hãn của một tu hành giả phương Tây một cách bất ngờ như vậy.

Đây rõ ràng là trong họa có phúc. Có điều, Tần Dương nói vẫn cần phải có Mạc Vũ gấp rút đến cứu hắn. Chắc tình huống lúc đó đã trở nên cực kỳ nguy hiểm.

- Lúc đó, sau khi tôi hôn mê…Đã xảy ra chuyện gì vậy…sư phụ của tôi..

Tần Dương cảm thấy không thỏa đáng thay cho Tư Đồ Hương. Hắn nói một cách gọn gàng:

- Sư phụ của cô chỉ coi cô như một thứ công cụ để tấn công sư phụ của tôi. Sư an nguy của cô, những gì cô phải trả giá thì ông ta đều không coi ra gì.

Tư Đồ Hương chau mày. Đôi mắt ánh lên sự giận dữ.

Tần Dương nhìn thấy sắc mặt của Tư Đồ Hương thay đổi liền tiếp tục nói ra một cách sảng khoái:

- Cô cũng đừng cảm thấy tôi ngồi ở đây cố tình nói lời ác ý hãm hại sư phụ cô. Hôm qua, cô bị thương nặng như vậy, cũng đã liều mạng như vậy mà ông ta không hề quan tâm tới sự an nguy của cô. Ông ta chỉ quan tâm tới việc bản thân mình bị mất thể diện, chỉ quan tâm tới việc cô không đánh bại được tôi, quan tâm tới việc ông ta không thể khiến cho sư phụ tôi mất thể diện…

- Dù sau đó cô ngất thì sư phụ của tôi cũng để dì Long đỡ cô, chuẩn bị để đưa cô quay về điều trị. Sư phụ cô còn nói cái gì mà…cô đến từ đâu, dù có phế thì chúng tôi cũng không cần quan tâm…

Tần Dương nói rõ ngọn ngành tình hình lúc đó. Cuối cùng hắn còn nói:

- Tôi không nói ngoa bất cứ điều gì trong chuyện này. Tất cả những gì nói đều là thật. Hiện trường có nhiều người như vậy, tùy cô hỏi bất cứ ai cũng có thể kiểm chứng được.

Đôi hàng mi dài của Tư Đồ Hương rủ xuống. Cô nhìn cánh tay bị gãy của mình, sắc mặt trở nên phức tạp.

Tần Dương nhìn bộ dạng của Tư Đồ Hương thì tâm trạng cũng chẳng hào hứng nổi. Hắn thở dài:

- Tôi nói với cô những điều này không phải để cô quyết định điều gì mà chỉ muốn cô mau khỏe lại. Tôi nghĩ chắc cô cũng muốn đích thân tham gia vào kế hoạch báo thù đúng không?

Tư Đồ Hương ngẩng đầu, nhìn Tần Dương:

- Thực lực của cậu bây giờ rất mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới Đại thành cảnh, căn bản không thể nào thành công được. Bản thân kẻ kia có thực lực cực mạnh, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều thuộc hạ. Mỗi lần xuất hành, y cũng đều mang theo vệ sinh bảo vệ nghiêm ngặt. Hơn nữa y là một cao thủ, giác quan về nguy cơ bị ám sát rất nhạy. Dù là tay súng bình thường, có dùng súng bắn tỉa thì cũng chưa chắc đã tiêu diệt được y.

Tần Dương cười nói:

- Mặc kệ y có mạnh cỡ nào thì chung quy vẫn là con người. Chỉ cần là con người, thì khi bị giết sẽ phải chết. Tôi đã sớm nói với cô rồi, giết chết một người dễ hơn việc mặt đối mạnh, đánh bại kẻ đó rất nhiều. Con người thì luôn có điểm yếu, luôn có những lúc sơ suất. Chúng ta hành động âm thầm, sẽ có vô số cách để lựa chọn. Hơn nữa, nếu thật sự không được thì vẫn còn có sư phụ của tôi cơ mà. Thực lực của sư phụ mạnh như vậy, chẳng lẽ y còn bá đạo hơn cả sư phụ của tôi sao?

Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm vào mắt Tần Dương:

- Cậu thật sự muốn giúp tôi báo thù, hơn nữa còn đi đối mặt với kẻ địch có thể gây ra nguy hiểm sao?

Tần Dương nói một cách bất đắc dĩ:

- Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Lẽ nào đối với cô, tôi chỉ là một kẻ khoác lác, nói lời không giữ lời sao?

- Tại sao chứ?

Tư Đồ Hương vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Tần Dương. Cô hỏi hắn bằng ánh mắt nghi ngờ:

- Cậu muốn thắng được tôi. Cậu đã làm được rồi. Theo như hiệp ước, bây giờ tôi là người hầu của cậu, phải nghe theo mệnh lệnh của cậu để hành sự. Cậu hoàn toàn không cần phải làm bất cứ điều gì cho tôi. Cậu là kẻ chiến thắng, tại sao còn muốn lôi chính mình vào nguy hiểm chứ?

Tần Dương liếc mắt:

- Tôi không có lòng tự trọng, được chưa? Nhìn thấy cô đáng thương nên muốn giúp cô, được không? Tối rảnh rỗi quá, muốn tìm việc gì đó làm chơi chơi, ok không? Con người cô thật là phiền phức. Lẽ nào cô vẫn còn nghĩ tôi có mưu mô gì với cô à? Vì tài sản bạc triệu của tập đoàn Hoàn Cầu? hay là vì muốn lừa cô…lên giường?

Tần Dương nói năng thô lỗ mà sắc mặt của Tư Đồ Hương lại trở nên nhẹ nhõm. Ánh mắt cô nhìn Tần Dương, thoáng hiện lên sự không bình tĩnh.

- Được. Tôi sẽ nghiêm túc phối hợp điều trị. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục. Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu sẽ dùng cách gì để giúp tôi báo thù.

Tư Đồ Hương nói xong thì mấp máy miệng, trong mắt ánh vài phần kỳ lạ:

- Nếu như cậu thật sự có thể giúp được tôi, để tôi đích thân ra tay giết chết được tên đó, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa cậu bấy nhiêu. Nếu cậu thật sự muốn ngủ với tôi, tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ và rúc vào chăn của cậu.
Bình Luận (0)
Comment