Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 688 - Chương 698: Tràn Đầy Sinh Lực

Chương 698: Tràn đầy sinh lực
 

Tần Dương đương nhiên không phải vì việc muốn lên giường với Tư Đồ Hương, mặc dù cô rất xinh đẹp. Chỉ là Tần Dương cảm thấy cuộc đời của cô quá khổ liền không nhịn được mà muốn ra tay giúp đỡ.

Còn về việc giết một người thì Tần Dương không cảm thấy có quá nhiều khó khăn.

Tần Dương đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ đặc công của Long tổ. Trong đó có không ít nhiệm vụ ám sát. Những mục tiêu đó được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Nhưng cuối cùng thì vẫn bị hắn giết chết.

Nếu như đã cố tình và ra tay âm thầm thì việc giết người thật sự không hề phức tạp. Nhất là đối với những nhiệm vụ không bị hạn chế vời thời gian, không bị hạn chế về điều kiện ám sát như thế này thì bọn họ có thể lẳng lặng chờ đợi. Đến cuối cùng, khi tìm được điểm sơ hở của đối phương sẽ âm thầm giết chết y. Dù có thất bại một lần cũng không sao, chỉ cần tìm cơ hội tiếp theo là được.

- Được rồi. Cô đừng có nghĩ linh tinh. Cũng đừng giữ khuôn mặt như khúc gỗ kia nữa. Dù sao thì bây giờ tôi cũng là chủ nhân của cô. Thái độ nhìn chủ nhân như vậy thì ai còn muốn có một người hầu như cô chứ?

Sự cảm động trong lòng Tư Đồ Hương mới vừa dâng lên được vài phần thì đã nhanh chóng bị câu nói của Tần Dương làm cho tiêu tan. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Dương đầy tức giận.

Tần Dương không thèm để ý:

- Sao? Tôi nói sai sao? Tôi phải vất vả lắm mới thắng được để bắt cô làm người hầu. Cô còn xị mặt ra với tôi, có phải tôi bị thiệt thòi quá không? À, đúng rồi. Hình như trước đây tôi từng nói, nếu như tôi thắng…hừ, thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì. Mau dậy ăn sáng. Dù người có ý chí sắt thép thì cũng phải ăn cơm. Muốn cơ thể mau khỏi thì phải ăn chút gì đó mới có tinh thần mà chữa bệnh.

Tư Đồ Hương nghe thấy Tần Dương nói nửa vời thì thoáng nhớ tới những gì cả hai nói với nhau lúc trước. Lần đó, cô ta đã hạ thuốc vào ly rượu của hắn. Hắn và Hàn Thanh Thanh ở trong cùng một phòng nhưng hắn không hề làm bất cứ điều gì với Hàn Thanh Thanh. Không cần nghĩ thì cũng có thể thấy được những gì hắn đã trải qua. Sau ngày hôm nó Tần Dương sốt sắng uy hiếp cô. Đợi khi hắn thắng rồi, hắn sẽ đè cô ta ra mà đánh một trận cho hả giận.

Tay phải của Tư Đồ Hương treo vào cổ. Cô lết người đến bên cạnh giường, bắt đầu ăn cơm. Cũng may Tần Dương mang muỗng tới. Cô ta dùng tay trái không thành vấn đề.

Tần Dương xích ghế của mình sang một hướng khác. Hắn lấy điện thoại ra, tự mình quẹt quẹt lướt lướt, để tránh Tư Đồ Hương cảm thấy ngại khi ăn.

Hắn nghĩ tới việc bị ngất xíu tại chỗ ngày hôm qua. Chắc là có không ít bạn bè lo lắng cho hắn. Tần Dương quyết định up một dòng status lên mạng xã hội cho đám bạn thân.

“Buổi sáng tỉnh lại sau khi hôn mê. Ăn ba tô cháo thịt nạc chứng bắc thảo to đùng với mười hai cái bánh bao, cảm giác toàn thân lại tràn đầy năng lượng, có thể vui vẻ, tràn đầy sinh lực trở lại rồi!”

Up xong, Tần Dương lại up thêm một câu vào group chat:

“Mình đã tỉnh lại rồi, không sao cả. Khoảng hai ngày nữa sẽ quay về trường học.”

Vào thời điểm này thì đám người Hà Thiên Phong đã dậy và đi học, nên họ nhanh chóng phản hồi lại.

Hà Thiên Phong:

“Đại ca không sao chứ?”

Tần Dương:

“Uhm. Ngủ mê mệt đến tận sáng hôm nay. Chủ yếu là do cơ thể thoát lực. Sư phụ tắm dược liệu giúp mình. Ngủ say hơn nửa ngày, người cũng đã hồi phục lại rồi.”

Tôn Hiểu Đông:

“Tư Đồ Hương thì sao? Hôm qua nghe sư phụ của cậu nói thì hình như cô ta bị thương rất thảm à?”

Tần Dương:

“Uh. Tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng. Nhưng y thuật của sư phụ cao, có thể cứu được. Chỉ là cần nhiều thời gian một chút.”

Hà Thiên Phong:

“Ha ha, vậy thì tốt rồi. Chủ tịch tập đoàn Hoàn Cầu à, sau này mấy anh đây đi uống rượu sẽ để cô ngồi bên cạnh hầu hạ. Trời ạ! Chuyện bá đạo này có thể khoác lác cả đời luôn!”

Tần Dương:

“Cậu không sợ cô ấy đánh cậu à? Người như cậu thì một mình cô ấy có thể đánh được cả trăm mạng đấy.”

Hà Thiên Phong:

“…Cái này thì gay thật.”

Tần Dương:

“Ha ha. Nói giỡn thôi, mấy người học đi. Đợi tôi về trường học thì lại bốc phét tiếp.”

Hứa Thiên Phong: “Ok.”

Tôn Hiểu Đông:

“Đừng vội, dù sao thì cũng chẳng hơn được mấy ngày, cậu cứ dưỡng thương đi.”

Tần Dương đóng cửa sổ chat lại. Hắn nghĩ ngợi, rồi gửi cho Hàn Thanh Thanh một tin nhắn. Dù sao thì hôm qua cô ấy cũng đã đến nơi thi đấu, chắc cũng đang lo lắng cho hắn lắm.

Hàn Thanh Thanh:

“Không sao là tốt rồi. Tĩnh dưỡng vài ngày đi, dù sao thì mình cũng đã chép lại hết bài học cho cậu rồi. Đến lúc đó cậu lấy về xem là được.”

Tần Dương:

“Uhm. Mình cũng đã giải quyết xong chuyện liên quan đến sát thủ rồi. Việc này xong xuôi nữa thì mình sẽ quay lại trường học, đến lúc đó sẽ nói chuyện kỹ hơn.”

Hàn Thanh Thanh:

“Ok. À đúng rồi, Tư Đồ Hương không sao chứ?”

Tần Dương:

“Cơ thể bị thương không nhẹ. Nhưng sư phụ mình có thể chữa khỏi được, chỉ là cần nhiều thời gian hơn một chút.”

Hàn Thanh Thanh:

“Uhm. Mặc dù cô ấy có gia tài cả bạc triệu nhưng cũng là một người đáng thương. Dù sao thì cậu cũng thắng trong vụ cá cược rồi, đối xử với cô ấy tốt một chút nhé.”

Tần Dương cười đau khổ. Thực ra Tần Dương không hề nghĩ tới việc sẽ làm khó Tư Đồ Hương, mà ngược lại, hắn còn chuẩn bị giúp Tư Đồ Hương đi báo thù đây.

Để cô ấy trở thành người hầu của bản thân, nghe theo mệnh lệnh sai khiến của hắn sao?

Tự hắn có thể sai khiến cô ấy làm việc gì chứ?

Đòi tiền cô ấy?

Một người đàn ông như hắn không làm nổi chuyện đó, huống hồ bản thân hắn cũng không hề thiếu tiền.

Hay là bắt cô ấy hầu hạ bất cứ lúc nào?

Tần Dương là học sinh mà bên cạnh lại có một đại mỹ nhân gì đó thì chẳng phải là tự mình tìm phiền phức cho mình hay sao?

Ban đầu, cơ chế đấu thắng bại ba trận chính là do Tần Dương đưa ra. Nhưng cuộc cá cược này là do Lục Thiên Sinh đề ra trước. Ý của ông ta đại khái là thông qua việc làm nhục Tần Dương để đánh vào sĩ diện của Mạc Vũ. Thế nhưng Mạc Vũ và Tần Dương vốn đã là những người chiến thắng. Hơn nữa, bọn họ chẳng phải người giống kiểu Lục Thiên Sinh nên đương nhiên sẽ không làm khó cô gái này. Hơn nữa cô ấy cũng thật đáng thương.

Tần Dương:

“Cá cược là do mình đề ra còn tiền đánh cược là do họ nói tới. Mình căn bản chưa từng nghĩ muốn cô ấy bị như thế. Mình còn đang chuẩn bị để giúp cô ấy báo thù đây này. Thực ra là tự mình chuốc phiền toái cho chính mình đây. “

Hàn Thanh Thanh:

“Mình nghe Lục Thiên Sinh nói hình như kẻ thù của Tư Đồ Hương rất lợi hại, có khi nào sẽ rất nguy hiểm không?”

Tần Dương:

“Cũng vẫn ổn. Dù gì thì bọn mình cũng âm thầm hành động. Kẻ địch ngoài ánh sáng, mình ở trong bóng tối, dù thế nào thì cũng có lợi hơn.”

Về phía Hàn Thanh Thanh, cô không hề có bất kỳ phản ứng gì về việc Tần Dương muốn đi giết người. Cô còn không biết là mình đã chứng kiến Tần Dương đã giết bao nhiêu người nữa. Hắn luôn ra tay lanh lẹ, gọn gàng, một chiêu là mất mạng.

Mặc dù lúc đầu cô không chịu đựng nổi nhưng cô suy nghĩ lại thì thấy những kẻ đó đều là kẻ ác. Vậy nên tâm thái của Hàn Thanh Thanh cũng trở nên bình thản trở lại.

Kẻ thù của Tư Đồ Hương đã giết chết ba mẹ cô ấy. Đây là thù lớn. Kẻ đó chắc chắn cũng là một kẻ độc ác. Vậy nên khi Tần Dương nói muốn giúp Tư Đồ Hương xử lý tên kia thì Hàn Thanh Thanh cũng chẳng cảm thấy có gì là sai.

Hàn Thanh Thanh:

“Bất luận thế nào thì cũng cẩn thận chút. Báo thù ấy mà, có khả năng báo thì báo, đừng có cậy mạnh, đừng vì không báo thù được mà để bản thân bị cuốn vào.”

Tần Dương:

“Yên tâm đi! Mình đâu ngốc đến vậy. Hơn nữa, chuyện này đâu phải làm bây giờ. Dù có thể nào thì cũng phải đợi vết thương của Tư Đồ Hương khỏi hẳn. Cô ấy là người hi vọng có thể được tận tay tiêu diệt kẻ kia nhất. Dù không đạt được mục đích đó thì mình cũng hi vọng cô ấy có thể tận mắt chứng kiến tên kia bị giết chết.”

Hàn Thanh Thanh:

“Được. Hai người yên tâm dưỡng bệnh, trở lại trường sẽ nói chuyện sau.”

Tần Dương:

“Được, nói chuyện sau nhé!”

Tần Dương buông điện thoại xuống. Hắn quay đầu thì nhìn Tư Đồ Hương đã ăn sạch sẽ bát cháo và cả bánh bao. Nụ cười hiện ra trên khuôn mặt hắn:

- Vậy mới phải chứ. Muốn ăn nữa không. Muốn ăn thì tôi sẽ đi lấy cho cô nhiều một chút. Uhm. Đừng có ngại. Chủ nhân bây giờ hậu hạ cô là vì muốn cô sau này hoàn lại gấp bội…”

Tư Đồ Hương nghe câu nói nào của Tần Dương cũng dính lấy hai chữ “chủ nhân” thì hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cô hừ một tiếng:

- Tôi vẫn muốn ăn một bát nữa, và cả ba cái, uhm, năm cái bánh bao!”
Bình Luận (0)
Comment