Chương 699: Tâm trạng khó hiểu
Mạc Vũ nhìn thấy Tần Dương bưng chén bát không đi ra thì trên khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ tươi cười.
Đã chịu hứng thú với việc ăn uống rồi. Chứng tỏ là khúc mắc trong lòng đã được cởi bỏ đi nhiều.
- Không sao nữa rồi chứ?
Tần Dương cười nói:
- Uhm! Không sao. Có lẽ do trước đây đặc biệt cảm thấy tuyệt vọng nên mới muốn từ bỏ. Bây giờ cô ấy biết được rằng bản thân có thể hồi phục, cộng với việc con hứa sẽ giúp cô ấy báo thù nên nghị lực của Tư Đồ Hương đã được lấy lại. Cô ấy dựa hoàn toàn vào ý chí muốn báo thù để cầm cự đấy.
Mạc Vũ lắc đầu:
- Có thể hiểu được. Nhưng dù gì thì đây cũng không phải là một tâm thái tốt.
Tần Dương nhún vai:
- Con người mà có một mục tiêu thì vẫn tốt hơn là tỏ ra tuyệt vọng đến chết lặng. À đúng rồi, sư phụ, việc điều trị của cô ấy phiền phức lắm à? Cần khoảng bao lâu?
Rõ ràng Mạc Vũ đã nghĩ tới việc làm sao để cứu được Tư Đồ Hương nên ông trả lời một cách gọn gàng:
- Chắc gần bằng khoảng thời gian tu hành của con, cộng thêm tắm dược liệu, châm cứu, kết hợp uống thuốc, từ từ tẩm bổ hồi phục. Về thời gian thì thầy ước chừng ít nhất cũng phải hai đến ba tháng. Dù sao thì nó cũng bị thương không hề nhẹ, đây đã là một sự đoán chừng lạc quan lắm rồi đấy.””
- Hai ba tháng à?
Tần Dương cười nói:
- Vậy là phải đợi đến sang năm rồi. Cũng tốt, yên tâm đón mừng năm mới trước vậy. Đúng rồi, sư phụ, năm nay thầy đón tết ở đâu?
Mạc Vũ mỉm cười:
- Thầy có một mình, đón ở đâu cũng là đón. Dù sao cũng đã tới Trung Hải, cũng đã có chỗ để dừng chân, đến lúc đó thì đón ở đây luôn đi, làm biếng chẳng muốn bôn ba nữa.
- Vậy được. Đến lúc hết năm con sẽ quay về Trung Hải sớm hơn chút.
Mạc Vũ từ chối:
- Đừng, giờ người đang ở Trung Hải, cả ngày đã ở cạnh nhau rồi, đâu cần phải cố chạy tới đón năm mới cùng thầy làm gì. Mỗi năm, khó khăn lắm con mới trở về nhà, hãy ở bên cạnh người thân đi.
Tần Dương bĩu môi:
- Bây giờ con mà ở nhà chỉ là kẻ thừa thôi, uhm, chính là một cái bóng đèn, thầy biết rồi đấy?
Lời nói của Tần Dương khiến Mạc Vũ trở nên vui vẻ:
- Tình cảm của ba mẹ con trở nên tốt đẹp thì chằng phải là một chuyện tốt hay sao? Trước đây, ba con vì công việc không thể chăm lo cho gia đình, ngày hôm nay đã có thời gian dành cho mẹ con, coi như là bù đắp những thiệt thòi đã qua. Chẳng lẽ con lại ghen à?
Tần Dương cười ha ha:
- Đương nhiên là không rồi. Con chỉ nói vậy thôi. Đương nhiên con cảm thấy vui mừng thay cho họ.
Tần Dương hơi dừng lại một chút. Hắn chớp chớp mắt:
- Sư phụ, hôm qua thầy đã gặp dì Thu, thầy có suy nghĩ gì không?
Mạc Vũ chau mày:
- Con muốn bị đánh phải không?
Tần Dương cười đùa tí tửng, gặng hỏi đến cùng:
- Làm gì có, đồ đệ chỉ là muốn quan tâm tới sư phụ một chút thôi mà, thầy nói đi.
Mạc Vũ lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ngày hôm qua đã trôi đi như một dòng nước, trôi đi xa chẳng thể nào giữ lại. Lúc đầu thầy cũng nghĩ chắc là mình sẽ phải kích động lắm, thế nhưng đến khi thật sự nhìn thấy bà ấy thì thấy lại không hề cảm thấy kích động, dù rằng tâm trạng có đôi phần phức tạp.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm. Hắn cười nói:
- Vậy thì đó là điều tốt, chứng tỏ là sự phụ đã thật sự vượt qua được giai đoạn tình cảm đó nên đã có thể buông bỏ rồi.
Mạc Vũ không muốn nói quá nhiều về chuyện tình cảm của mình với Tần Dương. Bởi vì như thế sẽ khiến ông cảm thấy xấu hổ và lúng túng. Vì dù ông có là một người rất ngầu thì về phương diện tình cảm ông cũng không được coi là ngầu cho lắm đâu.
- Được rồi, nói ít thôi, mau đi rửa bát đi. Lát nữa thầy con phải giúp con làm một vài trị liệu hồi phục cơ thể nữa, còn nhiều việc lắm.
Tần Dương không hỏi thêm nữa, nếu mà hỏi nữa thì e rằng khuôn mặt mỏng đét của sư phụ sẽ xấu hổ tới mức giận dữ mất, đến lúc đó thì hắn sẽ bị xử lý gọn gẽ.
Có thể đùa giỡn trước mặt sự phụ một chút, nhưng không được đùa quá lố, nếu không, sẽ phải tự mình chuốc lấy đau khổ.
Ba ngày sau đó, Tần Dương vừa tiếp nhận việc luyện tập phục hồi sức khỏe vừa giúp sư phụ điều trị cho Tư Đồ Hương.
Tình hình của Tư Đồ Hương thật sự rất nghiêm trọng. Đến ngay cả việc cơ bản nhất là đi lại mà cô ấy cũng không làm được. May ma ngày thứ hai Long Nguyệt đã đưa Hắc Phong tới. Có hai người phụ nữ bọn họ thì nhiều việc trở nên thuận tiện hơn rất nhiều.
Tần Dương thấy khi Long Nguyệt tới, mặc dù biểu hiện của sư phụ không tỏ ra qua thân mật với Long Nguyệt nhưng ông cũng không hề coi bà như người ngoài, họ phối hợp với nhau rất tự nhiên. Nhìn cảnh tượng đó, trong lòng Tân Dương thầm cảm thấy vui mừng.
Mặc dù Tần Dương hiểu rất rõ thứ tình cảm mà sư phụ dành cho Thu Tư, nhưng dù sao thì bây giờ Thu Tư cũng đã có gia đình riêng của mình, nếu như sư phụ cứ tiếp tục chìm đắm trong thứ tình cảm đó mà không thoát ra được thì e rằng đến cuối cùng ông sẽ làm tổn thương chính mình. Long Nguyệt trước giờ vẫn luôn nặng tình với ông, bà còn là một tu hành giả, lại xinh đẹp. Nếu đến cuối cùng có thể cùng sư phụ ở cạnh nhau thì đúng là một chuyện tốt đầy viên mãn.
- Tư Đồ Hương, tôi về trường học trước, cô yên tâm chữa bệnh. Sư phụ đã nói rồi, tầm hai ba tháng nữa là cơ thể của cô có thể hồi phục trở lại. Đợi sau khi cô khỏe lại, chúng ta sẽ khởi hành đi Nhật Bản. Thời gian này tôi sẽ nghĩ cách để điều tra một chút về tên kia, coi như là chuẩn bị.
Đôi mắt Tư Đồ Hương ánh lên sự phức tạp. Cô nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Được!
Tần Dương cười nói:
- Đừng có cả ngày xị mặt ra như thế, vui vẻ lên một chút đi mà. Mặc dù lần này cô bị thương nhưng sẽ hồi phục lại, cô cũng chẳng bị tổn thất gì.
Tư Đồ Hương không nói gì, trợn mắt nhìn Tần Dương
Tần Dương cười ha ha rồi phất tay:
- Đi đây. Tôi đã không ra ngoài mấy tháng nay rồi. Cả ngày ở đây bị sư phụ đánh liên tục, đúng là thảm không còn gì để nói. Cô hãy từ từ tận hưởng khoảng thời gian yên bình ở đây đi. Tôi phải đi ra ngoài ăn uống no nê đây, ừ, sẽ đi ăn một trận lẩu trước. Nghĩ đến ăn mà chảy cả nước miếng.
Tư Đồ Hương bĩu môi, hừ một tiếng:
- Đồ tham ăn!
Tần Dương chẳng ngại ngùng. Hắn cười tủm tỉm:
- Đời người là ăn uống ngủ nghỉ. Việc ăn là xếp hàng thứ nhất. Có đồ ăn ngon mà không ăn thì thật là có lỗi với cái dạ dày. Đợi sau khi cô khỏe lại, tôi sẽ mời cô ăn lẩu, chắc chắn sẽ khiến cô thấy vui thích.
Tư Đồ Hương không nói gì. Tên này có thể nào đừng nói đến chuyện ăn uống một cách vui vẻ như vậy không. Thế nhưng đối diện với một Tần Dương như thế này, tự nhiên tâm trạng của Tư Đồ Hương trở nên tốt đẹp hơn một cách lạ thường. Và cô cũng cứ thế mà đồng ý một cách vô thức.
- Được thôi, đến lúc đó cậu mời đấy nhé!
Vẻ mặt Tần Dương tười cười, rạng rỡ:
- Không thành vấn đề, cứ quyết định như vậy nhé!
- Được!
Tư Đồ Hương nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Dương thì nghĩ tới việc cô và Tần Dương tán chuyện, trong lòng cô bỗng trở nên hỗn độn.
Tại sao bản thân cô lại không có chút đề phòng nào với hắn vậy?
Là bởi vì khuôn mặt rạng ngời và nụ cười vô tư lự của hắn?
Chẳng phải hắn là đối thủ của cô sao?
Sư phụ của hắn chẳng phải là kẻ địch của sư phụ cô?
Thế nhưng tại sao hai ngày này, bản thân cô lại chợt thấy yêu quý bầu không khí nhẹ nhàng nơi đây. Mạc Vũ và Tần Dương nói chuyện thì luôn cười đùa. Bầu không khí thì luôn vui vẻ. Mạc Vũ cũng rất dịu dàng và bao dung, giống như ông chính là người ba mà cố sắp mất đi toàn bộ ký ức vậy…
Sau lần nói chuyện cùng Tần Dương, kể cả là hắn hay là Mạc Vũ thì cũng đều không hề nhắc đến sư phụ trước mặt cô nữa. Chắc là bọn họ sợ điều đó sẽ làm tổn thương bản thân cô.
Nhưng có lẽ bọn họ không biết rằng trong lòng cô đã sớm bị tổn thương tới mức không thể bị tổn thương thêm được nữa rồi.