Chương 700: Hồ ly tinh?
Thực ra không có mấy người biết về những lần Tần Dương gặp phải nguy hiểm trước đây. Vậy nên khi Tần Dương xuất hiện trở lại ở lớp học thì các bạn học cùng hắn cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên là mấy.
Là một ông chủ với khối tài sản cả ngàn vạn, hàng hóa lại bán đắt như tôm tươi thì việc không có thời gian đến trường chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường hay sao?
- Hei, đại ca! Cơ thể cậu không còn vấn đề gì nữa rồi chứ?
Tần Dương cười nói:
- Không sao nữa rồi. Buổi tối chắc mọi người rảnh đúng không? Cùng đi ăn lẩu đi. Gần đây tôi luôn bế quan, mồm miệng sắp mất đi cảm giác rồi.
- Được thôi, lâu lắm rồi chúng ta không tụ họp, ngoài mấy đứa bọn mình ra thì còn có ai không?
Tần Dương cười hà hà:
- Cả mấy người cùng phòng với Hàn Thanh Thanh nữa, dù sao thì càng đông càng vui.
- Ok.
Mặc dù bạn cùng phòng của Tần Dương là Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông đều đã có bạn gái nhưng họ cũng không ngại mối quan hệ bạn bè tốt đẹp giữa bốn người phòng của Tần Dương với mấy cô gái phòng Hàn Thanh Thanh. Giữa nam giới và nữ giới ấy mà, không nhất thiết phải duy trì những mối quan hệ không rõ ràng.
Mấy người bên phía Hàn Thanh Thanh không hề từ chối. Hàn Thành Thành thì càng không phải nói tới. Ngoài cái hôm thi đấu ra thì cũng coi như là đã mấy ngày hai người không gặp nhau rồi. Đến ngay cả sinh nhất cũng không gặp hắn, cô luôn lo lắng, sợ hãi thay cho Tần Dương. Cô sợ một ngày nào đó sẽ có tin dữ truyền tới. Còn về đám người Vũ Hân thì đương nhiên cũng không từ chối gì cả.
Mặc dù Tần Dương và Hàn Thanh Thanh vẫn chưa đi tới giai đoạn ở bên nhau nhưng với một người có bản lĩnh như Tần Dương thì ai mà chẳng muốn đi sâu vào mối quan hệ hơn một chút chứ. Biết đâu sau khi tốt nghiệp, lăn xả vào xã hội thì lại có khi cần dùng đến mối quan hệ này.
Có rất nhiều việc khó khăn mà bản thân bạn không thể vượt qua, ấy thế mà trước mặt những người có năng lực thì chỉ đơn giản chỉ cần một câu nói là xong.
Quen nhiều bạn thì con đường bạn đi sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Mọi người tập trung lại sau khi tan học. Hai phòng ngủ là tám người, cộng thêm Tô Văn Văn và Lâm Hiểu Nguyệt, tổng cộng là mười người.
Hàn Thanh Thanh đi tới, đưa một cái túi cho Tần Dương
Tần Dương nhận lấy một cách kinh ngạc:
- Đây là gì vậy?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Quà sinh nhật của cậu. Chẳng phải lần trước không tụ tập được sao? Nên mình cũng không có cơ hội để tặng cậu, bây giờ coi như bù lại cho cậu đấy.
Tần Dương chợt bừng tỉnh, cười nói:
- Ok, cảm ơn nhé, mà là gì vậy?
Hàn Thanh Thanh cười:
- Tự về nhà mở đi, dù sao thì cũng chẳng đáng giá mấy, cậu không chê là tốt rồi.
- Làm gì có chuyện đó.
Tần Dương đung đưa cái túi trong tay, cười nói:
- Ok, vậy mình nhận nhé. Cảm ơn cậu.
Nhạc Vũ Hân cười hì hì:
- Mình thì chẳng chuẩn bị quà gì, chỉ ăn nhờ uống nhờ của cậu thôi, vậy có bị đuổi đi không?
Tần Dương đáp:
- Sinh nhật đã qua lâu lắm rồi, còn chuẩn bị quà gì nữa. Mà có chuẩn bị thì mình cũng không nhận.
Hà Thiên Phong cười hặc hặc:
- Lũ hóng hớt như tụi mình đừng có làm náo loạn lên nữa. Chúng ta chỉ cần ăn nhờ ở đậu theo đại ca là được. Đến lúc đó kính thêm hai chén là ok. Đúng rồi, đại ca, cậu bây giờ có thể uống rượu được không?
Tần Dương cười nói:
- Uống được, nhưng không uống say thì tốt hơn, có quỷ mới biết được là có xảy ra chuyện phiền phức gì hay không.
- OK, chúng ta đi thôi. Bụng tôi đói lắm, không chịu nổi nữa rồi!
Đám đông cười cười nói nói cùng nhau rời khỏi ký túc xá. Lúc đi qua dãy lớp học thì một âm thanh huyên náo đã thu hút sự chú ý của mọi người. Giọng nói cao vút, sắc nhọn của một người phụ nữ vang vọng trong không trung.
- Cô đúng là đồ hồ ly tinh. Suốt ngày ăn mặc diêm dúa, gợi cảm. Cô định quyến rũ ai vậy? Có bản lĩnh thì đi mà quyến rũ đám con nhà giàu đi. Cùng lắm là làm tình nhân để người ta nuôi nấng á. Chứ hấp dẫn một kẻ đã có vợ mà làm gì. Chồng tôi vì cô mà ngày nào cũng như thể mất hồn mất vía, anh ta đã chọc giận gì đến cô vậy?
Hà Thiên Phong cười hà hà, nhảy lên một cái bồn hoa bên cạnh rồi nhìn về phía đám đông ở đó không xa. Hà Thiên Phong cười hì hì nói:
- Ha ha, nghe có vẻ như lại là một trận chiến về vấn đề luân lý gia đình, cuộc chiến giữa bà xã và tình nhân.
Giọng nói cao vút của người phụ nữ kia vẫn vô cùng kịch liệt:
- Chẳng phải cô vẫn luôn thích sự lòe loẹt, thích hở hang sao? Hôm nay tôi sẽ để cô hở hang đã thì thôi. Để cho tất cả học sinh ở đây biết cô lẳng lơ tới cỡ nào, phá hoại gia đình nhà người ta…
- Ôi mẹ ơi!
Khuôn mặt Hà Thiên Phong biến sắc khi vừa nhón chân lên. Hắn ta lớn tiếng chửi rủa, sau đó nhảy khỏi bồn hoa, chạy nhanh về hướng mọi người, vừa chạy vừa kêu lên:
- Đại ca, mau tới, là cô Tiết!
- Cô Tiết?
Sắc mặt của mọi người từ trạng thái háo hức xem cuộc vui giờ bỗng thay đổi. Họ vội vàng chạy như bay về phía đám đông.
Tần Dương đương nhiên là người nhanh nhất. Hắn chạy năm ba bước là đã đuổi kịp Hà Thiên Phong, đi tới phía mép ngoài của đám đông rồi nói nhỏ:
- Cho đi nhờ xíu!
Đám đông đang vây xem quay đầu lại nhìn thấy Tần Dương thì lần lượt tránh ra, nhường đường cho hắn.
Tần Dương cũng đã nhìn thấy cảnh tượng giữa đám đông
Đầu tóc của Tiết Uyển Đồng rối bời, khuôn mặt ừng đỏ, hằn rõ dấu vết của một bàn tay. Rõ ràng là cô ấy đã bị người ta tát. Áo cô cũng bị giằng ra một đoạn, để lộ ra hai đường xương quanh xanh trắng nõn. Ánh mắt cô ấy trở nên quẫn bách, chứa đầy nước mắt. Cô giữ chặt quần áo phía trước của mình để tránh bị người ta kéo rách để lộ ra hết sạch, trông vô cùng đáng thương.
Đang túm lấy Tiết Uyển Đồng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Trông cô ta cũng khá bình thường và đang hùng hùng hổ hổ giằng kéo Tiết Uyển Đồng. Cô ta giựt cái áo lông của cô Tiết một cách thô bạo, và trong tư thế sẵn sàng lột áo của cô Tiết ra.
Bên cạnh hai người còn có một người đàn ông cũng tầm hơn ba mươi tuổi. Ông ta đeo kính, nhìn bộ dạng rất chi là nho nhã. Ông ta xoa xoa tay, đứng bên cạnh như thể đang khuyên nhủ gì đó một cách bí bách. Chắc là muốn kéo hai người kia ra khỏi nhau.
- Anh còn muốn bảo vệ con hồ ly tinh này à? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi phải cào nát mặt con hồ ly tinh này, nếu như anh dám nhúng tay vào thì tôi cũng sẽ không tha cho anh!
Rõ ràng gã đàn ông kia bị vợ quản rất chặt. Vừa mới bị người phụ nữ kia gào lên là ông ta lập tức không dám động tay động chân gì nữa. Ông ta đứng bên đầy ngượng ngùng, vừa lúng túng lại vừa xấu hổ.
Tần Dương nhìn thấy cảnh tưởng ấy thì khuôn mặt vốn nghiêm túc của hắn trở nên trùng xuống.
Hồ ly tinh?
Quyến rũ đàn ông đã có vợ?
Tần Dương đương nhiên hiểu rất rõ về Tiết Uyển Đồng. Cô ấy căn bản không thể làm ra được những chuyện như thế.
Tần Dương sải bước xông lên, chộp tay người phụ nữ kia lại. Hắn hơi dùng lực. Người phụ nữ kia liều kêu lên như một con gà bị giết.
- Á á, tay của tôi, sắp gãy rồi!
Tần Dương tiện tay đẩy cô ta ra, sau đó đỡ Tiết Uyển Đồng bị người đàn bà kia giằng kéo tới mức sắp ngã xuống đất dậy.
- Chị Đồng!
Tiết Uyển Đồng ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên nhìn Tần Dương. Trông đôi mắt uất ức của cô lộ rõ sự vui mừng đan xen lẫn sự ngượng ngùng.
Vui mừng vì gặp được Tần Dương ở ngay tại đây. Cô ấy biết rằng, chỉ cần có Tần Dương ở đây thì sẽ không có ai dám làm gì cô ấy cả. Ngượng ngùng vì bản thân cô lại bị hắn nhìn thấy trong bộ dạng này, có khi nào hắn hiểu nhầm cô đúng là cái loại con gái lẳng lơ, dâm đãng, chuyên đi quyến rũ đàn ông không?
Người phụ nữa bị Tần Dương đẩy ra suýt ngã xuống đất. Cô ta quay đầu lại thì nhìn thấy một người thanh niên khí chất bất phàm đứng bên cạnh Tiết Uyển Đồng. Khi nghe thấy Tần Dương gọi “chị Đồng”, cô ta liền lập tức xông tới.
- Đây lại là bồ nhí nào của cô vậy?
Tần Dương chau mày, đưa tay lên, vung một cái bạt tai về phía người phụ nữ kia.