Chương 701: Ông là thứ đàn ông gì vậy?
- Bốp!
Một tiếng bạt tai giòn tan in trên mặt người phụ nữ, người phụ nữ đó bị đánh đến lui lại cả mấy bước chân, trên mặt lập tức hiện rõ dấu một bàn tay.
Thông thường Tần Dương không hề muốn đánh phụ nữ. Nhưng dạng đàn bà đanh đá như thế này thì Tần Dương không ngại cho thêm mấy cái bạt tai nữa.
Liên tiếp bị bạt tai làm cho người phụ nữ bị đánh tới hồ đồ, và cũng bị đánh tới tỉnh cả ra.
- Hà Vân Côn cái đồ nhát chết, vợ mình bị người ta đánh mà ông chỉ biết đứng đó nhìn thôi sao, ông có phải là đàn ông nữa không vậy?
Người phụ nữ quay đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đeo mắt kính đang xấu hổ đứng cùng đứng xem trong đám đông, chửi ầm lên:
- Trong lòng ông bây giờ vui lắm phải không, rốt cục cũng có người tới giúp con hồ ly tinh trong lòng ông rồi đúng không. Sao lúc trước tôi có thể mù mắt mà thích một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như ông chứ?
Dưới con mắt bủa vây của mọi người, sắc mặt người đàn ông đeo mắt kính đỏ lên, đi về phía Tần Dương, giọng nghiêm khắc nói.
- Mày là sinh viên của trường học phải không, sao có thể tự tiện ra tay đánh người hả...
Con mắt Tần Dương hơi nheo lại, lần thứ hai giơ tay lên vung một bạt tai quất vào mặt người đàn ông đeo mắt kính này, kính mắt cũng bị đánh bay đi. Trên mặt cũng xuất hiện rõ dấu một bàn tay.
Người đàn ông đeo mắt kính lập tức bị đánh cho hồ đồ, người phụ nữ kia cũng ngu cả người ra.
Người thanh niên này thật là hung dữ!
Không nói câu nào đã tát vào mặt!
Bọn họ bị đánh cho ngu cả ra, nhưng ánh mắt của đám học sinh chung quanh lại sáng rực lên.
Đẹp thật!
Có khí phách!
Cậu học sinh này ngầu thật!
Đúng lúc này, mấy người Hà Thiên Phong cũng gia nhập vào tốp người, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiết Uyển Đồng.
- Cô Tiết, là thằng nào dám ức hiếp cô, bọn em giúp cô đánh cho hắn một trận!
- Đúng vậy, dám ức hiếp cô Tiết của chúng ta, chán sống rồi sao!
- Cô Tiết, chúng em ủng hộ cô, bọn chúng đúng là ngậm máu phun người!
Đám học sinh nhao nhao nói loạn cả lên, làm nước mắt uất ức bị ghìm lại trong mắt Tiết Uyển Đồng rốt cục cũng không cầm được liền chảy xuống.
- Cảm ơn các em đã tin tưởng cô. Cô... không phải giống như bọn họ nói, cô không có...
Người đàn ông đeo mắt kính cũng đã lấy lại tinh thần, vừa hoảng sợ lại vừa phẫn nộ chỉ vào Tần Dương nói:
- Thằng học sinh này, sao có thể đánh người chứ?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Cô Tiết quyến rũ ông sao?
Người đàn ông đeo mắt kính bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương nhìn chằm chằm, cảm thấy như có một luồng khí lạnh từ trong người dâng lên. Vội vàng lắc lắc đầu:
- Không có, tôi đâu có nói như vậy.
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mắt kính:
- Thân làm một thằng đàn ông, đến một chút trách nhiệm cũng không có. Nếu cô Tiết đã không quyến rũ ông, ông nhìn vợ ông ở đây ăn nói hàm hồ, vu khống thanh danh của cô Tiết lại khoanh tay đứng nhìn, ông cảm thấy ông có đáng bị đánh hay không hả?
- Cô Tiết trẻ tuổi lại xinh đẹp, trong lòng ông yêu thích cũng không đáng trách. Nhưng nếu ông muốn theo đuổi, vậy ông có bản lĩnh thì ly hôn đi đã rồi theo đuổi. Nhìn người mình thích bị ăn hiếp, lại không dám làm gì, ông là thứ đàn ông gì vậy?
Mặt người đàn ông đeo mắt kính đột nhiên đỏ lên, tay chỉ vào người Tần Dương muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không ra lời.
Ánh mắt Tần Dương quay qua người phụ nữ một bên, giọng lạnh lùng nói:
- Bà nói cô Tiết là hồ ly tinh, dụ dỗ chồng bà, bà có chứng cứ rõ ràng không?
Người phụ nữ kia bị khí thế của Tần Dương làm cho khiếp sợ, nhất là Tần Dương không chút do dự đã ra tay đánh người, việc này khiến bà muốn khóc om sòm lên nhưng lại không dám. Sợ lại bị đánh, chỉ dám hung hăng nói:
- Ai bảo cô ta suốt ngày làm cho chồng tôi hồn bay phách lạc, còn ở nhà nhìn trộm ảnh của cô ta nữa. Cô ta phá hỏng quan hệ hôn nhân của chúng tôi, cô ta không phải hồ ly tinh ai là hồ ly tinh?
Tần Dương cười lạnh:
- Tôi không biết rõ thời điểm lúc bà và chồng bà kết hôn thì bà là người như thế nào. Bọn tôi không nói đến ngoại hình của bà nhưng chỉ nhìn vào tư thế đanh đá chửi đổng này của bà, ai còn thích dạng phụ nữ như bà nữa chứ. Ngoại việc khóc lóc om sòm chửi bới quấy phá ra bà còn làm được gì nữa ?
- Lấy một sai lầm vô căn cứ đẩy cho một người không hề biết chuyện gì, làm tổn thương một người vô tội. Bà cảm thấy bà rất có lý sao, bà cảm thấy bà làm việc đó là hiển nhiên sao? Bà đây không phải là đang đoạt lại trái tim người đàn ông của mình, mà bà đang ngu xuẩn để lộ ra một bộ mặt rất xấu xí của mình. Bà thử hỏi người đàn ông của bà một chút xem, xem bộ dạng bà chửi đổng khóc lóc om sòm như thế này, trong lòng ông ta cảm thấy thế nào?
- Ông ta sẽ không cảm thấy bà lợi hại thế nào mà chỉ có thể cảm thấy xấu hổ, cảm thấy hổ thẹn vì bà!
Lời nói lạnh lùng của Tần Dương, giống như con dao lạnh đâm thẳng vào tim người phụ nữ này.
- Nói hay lắm!
- Hay!
- Oách!
Đám sinh viên sung quanh yên lặng đứng nghe, rồi đột nhiên la lên, có người còn lớn tiếng vỗ tay, cả một đám nhìn Tần Dương với ánh mắt đầy nhiệt huyết.
- Đây là Tần Dương đó, là minh tinh của trường đó.
- Hmm, nói ngầu thật, đối phó với loại đàn bà ngoa ngắt này phải như vậy!
- Nói rất có lý, cậu nhìn người đàn ông kia, có bà vợ như vậy, chỉ hận không thể đào hố chui xuống.
- Thần tượng, đúng là thần tượng!
Tiếng khen, tiếng bàn luận của các sinh viên, lọt vào tai đôi vợ chồng kia, càng làm họ xấu hổ thêm, người phụ nữ kia liền ngồi bệt xuống đất gào khóc.
- Tôi biết là trông tôi không xinh đẹp, nhưng trước kia lúc ông theo đuổi tôi, không phải đã nói sẽ tốt với tôi cả đời sao. Ông cho rằng tôi muốn đến đây gây chuyện lắm hả, tôi cũng là hết cách rồi. Bây giờ về nhà đến mở mắt nhìn tôi ông cũng không thèm nhìn, tôi có thể làm sao bây giờ chứ?
Sắc mặt người đàn ông kia đỏ bừng lên, vừa mất mặt lại vừa xấu hổ, muốn bỏ đi nhưng vợ mình còn đang ngồi đó khóc lóc om sòm, cũng không thể bỏ mặc được, còn nếu ở lại thì đúng thực là quá mất mặt.
Hắn khẽ cắn môi, đi đến phía trước, đưa tay kéo cánh tay bà vợ:
- Đi thôi, có chuyện gì về nhà nói, cũng đừng đây... làm loạn nữa.
Người phụ nữ kia không màng đến hắn, vẫn lớn tiếng khóc như cũ, một bộ dạng đáng thương đến tuyệt vọng.
Tần Dương nhíu mày, muốn nói gì đó, bỗng nhiên cánh tay bị giữ lấy.
Tần Dương quay đầu lại nhìn, là Tiết Uyển Đồng giữ lấy Tần Dương.
- Tần Dương, được rồi, bà ấy... trong lòng cũng có nỗi khổ...
Tần Dương cười cười bất đắc dĩ, quay người hỏi:
- Chị Đồng, Bọn em đưa chị về ký túc.
Tiết Uyển Đồng mím môi, ừ tiếng:
- Cậu đưa tôi về đi.
Tần Dương ừ một tiếng, quay người nói với đám người Hà Thiên Phong:
- Các tới tiệm lẩu trước đi, tôi đến muộn chút.
Đám người Hà Thiên Phong sảng khoái đồng ý, mỗi người an ủi Tiết Uyển Đồng vài câu, lúc này mới quay người cùng rời đi.
Bọn họ đều cảm thấy Tiết Uyển Đồng chắc là điều gì muốn với Tần Dương. Dù sao Tần Dương cũng có bản lĩnh, nên chuyện này rất bình thường, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Tần Dương quay người, đi về phía đôi vợ chồng kia trầm giọng nói:
- Những chuyện như thế này, tôi hi vọng không lặp lại lần nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong, Tần Dương quay lại, khẽ nói:
- Chị Đồng, đi thôi.
Tiết Uyển Đồng lau nhẹ một bên mắt, sau đó ôm lấy tay, lẳng lặng đi tới bên Tần Dương.
Trong lúc nhất thời Tần Dương cũng không biết nói gì, cứ như vậy im lặng đi cùng Tiết Uyển Đồng, đến cổng ký túc xá của cô.
Mở cửa phòng ra, Tần Dương đưa Tiết Uyển Đồng vào trong, do dự chút rồi nhẹ giọng an ủi:
- Chị Đồng, việc này chị không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Trong xã hội lúc nào cũng có những người thích đẩy sai lầm qua cho người khác, xinh đẹp vốn không phải là cái sai của chị...
Lời Tần Dương chưa nói xong, cặp mắt đỏ au của Tiết Uyển Đồng lại rơm rớm...