Chương 702: Muốn thay đổi môi trường khác không?
Nước mắt Tiết Uyển Đồng chảy thành dòng, không ngừng rớt xuống.
Lời nói của Tần Dương cũng bất đắc dĩ ngừng lại.
Quay đầu nhìn lại, Tần Dương đi qua hai bên, cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn sau đó rút mấy tờ rồi đưa cho Tiết Uyển Đồng.
Tần Dương hiểu nỗi oan ức trong lòng Tiết Uyển Đồng. Tự nhiên vô duyên vô cớ bị người ta chửi là hồ ly tinh, còn tới tận trường học, bị người ta làm nhục ngay trước mặt nhiều sinh viên như vậy, lại còn bị đánh nữa...
Tiết Uyển Đồng cầm lấy khăn giấy, lau lau nước mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Trong lúc nhất thời Tần Dương cũng không biết nói gì, chỉ đành đứng một bên cầm hộp khăn giấy, lẳng lặng đưa cho cô.
Tiết Uyển Đồng lau một hồi nước mắt, nước mắt cuối cùng cũng dừng lại.
- Thật xin lỗi, Tần Dương, để cậu chê cười..
Tần Dương mỉm cười đặt hộp giấy trên tay xuống, khẽ nói:
- Chuyện này có gì mà cười nhạo với không cười nhạo, chỉ là tai bay vạ gió thôi mà, thật ra, chỉ là lòng đố kỵ thôi.
Tiết Uyển Đồng ngẩn người:
- Đố kỵ?
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, thì người phụ nữ kia đố kỵ với dung mạo xinh đẹp của chị. Vì không thể làm chủ được cuộc sống của mình mà đẩy sai lầm của bản thân lên trên người chị, đây không phải là đố kỵ thì là gì.
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương khen mình xinh đẹp, có chút tự chế giễu cười nói:
- Xinh đẹp mà lại suốt ngày mang đến đàm tiếu, phiền phức. Trước đây dáng người màn hình phẳng, bọn họ dù có nói thì cũng chỉ là nói là ngực phẳng. Bây giờ không phải ngực phẳng nữa, những lời khó nghe lại càng nhiều hơn...
Tần Dương nhíu mày:
- Những lời khó nghe hơn?
Sau khi Tần Dương giúp Tiết Uyển Đồng hoàn thành đợt châm cứu trị liệu từ nghỉ hè năm ngoái xong. Hầu như đều không ở trường học, mấy tháng này cũng đang khổ tu. Huống hồ dù có ở trong trường học, thì Tiết Uyển Đồng là cô giáo, những chuyện của các giáo viên nói với nhau thì Tần Dương đương nhiên cũng không nghe được.
Khuôn mặt Tiết Uyển Đồng liền ửng đỏ lên:
- Ờ! bọn họ lén nói xấu sau lưng tôi, có người nói là tôi đi nâng ngực, có người thì nói tôi được người ta bao, sau đó mới... Nói chung là những lời rất khó nghe. Miệng mọc trên người họ mà, họ nói xấu sau lưng tôi, tôi cũng không ngăn cản được.
Tần Dương an ủi:
- Vẫn là chuyện đố kỵ như ban nãy em đã nói. Nói đơn giản tức là hâm mộ đố kỵ ghen ghét. Trước đây thì hâm mộ gương mặt chị xinh đẹp, chân dài, vóc người đẹp, nên xoi mói điểm yếu của chị nói ngực nhỏ. Bây giờ ngực chị cũng lớn rồi, những người này không có gì để nói, liền nói xấu chị bảo là chị đi bơm, thật ra mà nói những người này đều là vô cùng đố kỵ. Không phải có câu nói là “không bị người ghen ghét là tầm thường” sao. Nên chị không việc gì phải để ý những lời đàm tiếu đó.
Gương mặt Tiết Uyển Đồng ra vẻ cười khổ:
- Kỳ thật đạo lý đó tôi cũng hiểu, nhưng tốc độ lan truyền của những lời bịa đặt đồn nhảm đó lại rất nhanh. Cũng chuyện mà bình thường làm con người ta cảm thấy hứng thú nhất. Khi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn cậu, cậu cũng không thể không để ý đến được.
Tần Dương nhíu mày:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Tiết Uyển Đồng gật đầu vẻ rất phức tạp:
- Hà Vân Côn kia chắc chắn là đã tin vào những lời đồn đại này, cho rằng tôi là người có lối sống cá nhân rất phóng khoáng, nên mới hẹn gặp riêng. Bị tôi cự tuyệt nhưng lại không cam tâm, sau đó mới gây ra những chuyện như vừa rồi...
Tần Dương suy nghĩ một lúc nói:
- Có cần em đi gặp phó hiệu trưởng Chu để xử lý không?
Tiết Uyển Đồng tỏ vẻ có phần bất đắc dĩ:
- Xử lý như thế nào, nói mọi người không được bàn luận về tôi sao. Nếu thật sự làm như vậy thì không biết những người kia ở sau lưng còn nói khó nghe đến thế nào nữa.
Tần Dương ngẫm lại cũng đúng, nếu như hắn đi nói Chu Càn ra mặt xử lý chuyện này, đến lúc đó chỉ sợ những người ngứa miệng kia lại không nhịn được mà suy diễn ác ý hơn thành chuyện Tiết Uyển Đồng có quan hệ với Chu Càn nữa không biết chừng. Chẳng hạn như không biết có phải là đã qua đêm với ông ta hay không, có phải là tình nhân gì gì đó hay không, bằng không thì người ta làm sao lại đặc biệt ra mặt giúp đỡ như vậy chứ ?
Tần Dương cũng thấy hơi đau đầu, dù sao đối với quan hệ giao tiếp cũng không phải là loại có quy chuẩn quy tắc gì riêng mà có thể yêu cầu tuân thủ nghiêm ngặt được. Ở trước mặt không nói bạn, chẳng lẽ sau lưng không thể nói sao. Nếu sau lưng không nói bạn, thì trong lòng có thể không nghĩ về bạn như vậy sao?
- Vậy bây giờ chị định làm gì? Có muốn thay đổi môi trường làm việc mới không?
Tần Dương nghĩ nghĩ rôi đưa ra một đề nghị.
Tiết Uyển Đồng sửng sốt:
- Đổi môi trường làm việc mới?
Tần Dương gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, không làm giáo viên đứng trên bục giảng nữa, đến cơ quan, công ty làm. Thay đổi môi trường, thay đổi công việc, có lẽ sẽ đỡ hơn.
Ánh mắt Tiết Uyển Đồng có phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Tôi không kinh nghiệm gì, cũng không biết có thể làm được gì, vào cơ quan công ty, chỉ sợ sẽ làm phiền đến người khác...
Tần Dương cười nói:
- Làm gì có người nào sinh ra là cái gì cũng biết chứ, không phải đều trải qua quá trình học tập cả đó sao. Chỉ cần chị có lòng, những chuyện còn lại em giúp chị lo liệu.
Tiết Uyển Đồng do dự một chút:
- Để tôi nghĩ lại đã.
Tần Dương cũng không ép buộc, kỳ thật hắn cũng chỉ vừa mới nghĩ ra, đưa ra một lời đề nghị cho Tiết Uyển Đồng mà thôi. Đương nhiên, vị trí công việc trong công ty hắn có rất nhiều, chuẩn bị lại sắp thành lập công ty tập đoàn, rất nhiều vị trí trống. Hơn nữa, cho dù không làm ở công ty của hắn, thì có thể tới công ty khác, công ty của Lôi gia hoặc là công ty của Long Nguyệt đây chỉ là chuyện trong một câu nói mà thôi.
Tần Dương sảng khoái nói:
- Được, nếu như chị có ý đó, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho em. Chị không cần suy nghĩ nhiều, đối với em mà nói việc này chỉ cần một câu là xong, căn bản không có gì phiền phức cả.
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương nói ra vẻ rất dễ dàng như vậy, trên mặt rốt cục cũng nở một nụ cười:
- Tôi biết bây giờ cậu là ông chủ lớn, canh Tam Nguyên của công ty các cậu bán rất chạy. Tôi cũng một ít về ăn, quả thực là có hiệu quả.
Tần Dương cười nói:
- Đó là phương phải chế biến cổ truyền, vô cùng hữu hiệu. Chứ nếu là làm dược liệu giả để lừa tiền thì sư phụ là người đâu tiên trị tội em.
Tiết Uyển Đồng nhớ ra các bạn học của Tần Dương còn chờ Tần Dương đi ăn cơm, khẽ nói:
- Tôi không sao, cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi, đừng để bọn họ chờ lâu.
Tần Dương nghĩ nghĩ:
- Có muốn đi cùng không? Uống chút rượu, đi hát xả stress một chút, để những chuyện không vui này đều phát tiết ra ngoài...
Tiết Uyển Đồng lắc lắc đầu, có chút xấu hổ nói:
- Ta cũng muốn uống rượu, nhưng hôm nay xảy ra việc này, khó coi lắm, thôi tôi không đi đâu.
Tần Dương không miễn cưỡng, cô là cô giáo của mọi người, lại bị người ta chửi là hồ ly tinh. Trước mặt mọi người lại xảy ra chuyện như vậy, giờ đối mặt với sinh viên của mình, đương nhiên là có chút xấu hổ.
Đương nhiên, riêng đối với Tần Dương thì trước đó rất lâu Tiết Uyển Đồng đã không xem hắn là học sinh của mình nữa, mà xem hắn như một người đồng trang lứa, một người trưởng thành. Hơn nữa còn là một người trưởng thành có một chút quan hệ tế nhị với mình.
Tần Dương xem đồng hồ, Bây giờ thời gian hãy còn sớm, mới 5 giờ, nghĩ một lúc, Tần Dương cười nói:
- Để muộn chút em mời chị đi ăn khuya nhé.
Tiết Uyển Đồng hơi ngây ra, trong ánh mắt lại hiện lên chút hi vọng:
- Không phải các cậu muốn tụ họp sao?
Tần Dương cười nói:
- Bọn em tụ họp cũng sẽ không đến mức muộn lắm.
Tâm trạng Tiết Uyển Đồng quả thực rất buồn bực, đúng là muốn uống rượu, muốn có người để thổ lộ hết, nên nghe thấy vậy cũng không từ chối, thoái mái gật đầu:
- Được, vậy tôi chờ cậu.