Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 693 - Chương 703: Đây Chính Là Cuộc Sống Của Tôi.

Chương 703: Đây chính là cuộc sống của tôi.
 

- Chị Đồng không việc gì chứ?

Tần Dương bước vào quán lẩu vừa mới ngồi xuống, Hà Thiên Phong liền ngay chuyện mà mọi người đều đang quan tâm. Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đồng loạt tập trung vào người Tần Dương.

Tần Dương cười nói:

- Không việc gì, chỉ là một trận tai bay vạ gió thôi. Chị ấy khá là tủi thân, còn ngoài ra thì vẫn ổn.

Tôn Hiểu Đông tính tình ngay thẳng hừm một tiếng nói:

- Cái thằng cha kia cũng chẳng xem lại mình có ra gì không. Với cái gan chuột nhắt đó mà đòi thích chị Đồng, nhìn chị Đồng bị đánh cũng không dám bước tới giúp hay can ra, nếu chị Đồng mà thích dạng đàn ông như vậy mới là mù mắt ấy.

Nhạc Vũ Hân bĩu môi nói:

- Có thể là hắn thích chị Đồng, nhưng đây lại là vợ hắn. Nếu thật sự có xung đột, nhất định là hắn sẽ đứng về phía vợ mình rồi.

Hà Thiên Phong hừm một tiếng:

- Đúng, hắn đứng về phía vợ mình không có gì là sai. Nhưng cũng không thể để cho bà vợ của hắn làm tổn thương người khác chứ. Tự hắn ta yêu đơn phương, chị Đồng cũng không thích hắn. Cho dù hắn ở giữa khó xử, cho dù là bị đánh, vậy cũng phải xông vào chứ. Lão đại, hai cái tát của cậu đánh rất đẹp, loại người này nên bị trừng trị.

Triệu Nhị buông xuống đũa, cảm thán nói:

- Chị Đồng đúng là tai bay vạ gió, có điều người phụ nữ kia thực sự cũng rất thảm. Lấy phải một ông chồng thay lòng đổi dạ, ngoại hình lại không xinh đẹp, lại hơn 30 tuổi, đúng là tuyệt vọng mà.

Hà Thiên Phong hừm:

- Chị ta đúng là rất thảm, gặp người không tốt, nhưng không thể bởi vì bản thân xui xẻo mà đi tổn thương người khác chứ. Chẳng lẽ mình gặp xui xẻo, thì nhất định phải kéo theo người khác đen đủi với mình sao?

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh dừng lại trên người Tần Dương, khẽ nói:

- Những lời lúc đó mà cậu nói, quả thật rất hay.

Tần Dương cười nói:

- Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi. Người ta thường nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ở một chừng mực nào đó đúng là vẫn có đạo lý của nó. Rất nhiều chuyện ở trong mắt người khác điều đó là không thể chấp nhận được, cũng có đôi khi họ vẫn biết là như vậy đấy. Nếu như không phải vì không còn cách nào khác, đi đến đường cùng rồi thì sao bọn họ không muốn dùng biện pháp khác nho nhã hơn văn minh hơn để giải quyết chứ.

Dừng lại một chút, Tần Dương cầm lấy đôi đũa:

- Thôi, chuyện cũng qua rồi, cũng không cần bàn luận làm gì nữa. Chúng ta uống rượu đi, cổ họng tôi sắp mọc ra móng vuốt rồi đây!

- Uh, uống rượu, uống rượu!

- Nào, vì lão đại tái xuất giang hồ cạn một ly!

- Cạn ly!

Ăn xong một bữa lẩu, uống không ít bia. Vốn bảo là hát, nhưng vì mọi người đã uống không ít, nên thôi.

Tần Dương lẳng lặng đi cùng Hàn Thanh Thanh trong sân trường, bước hướng về ký túc của Hàn Thanh Thanh. Về phần những người khác, đã sớm tự chuồn đi hết, để không gian lại cho hai người.

Tần Dương đi được mấy bước, hơi nghiêng người cười nói:

- Từ Ingalls trở về mới đó mà thời gian trôi qua nhanh thật, học kỳ này dường như chưa làm được cái gì, thế mà đã sắp hết kỳ rồi, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa lại đến kỳ nghỉ đông.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Chẳng phải do cậu bận rộn chuyện tu hành đó sao. Một khi đã tu hành là không biết ngày đêm, nên thời gian tự nhiên trôi qua nhanh thôi.

Tần Dương sờ lên mũi minhd, cười khổ nói:

- Đành chịu thôi, lửa cháy đến chân rồi, nếu không liều mạng nữa thì chắc chắn sẽ thua. Hơn nữa còn có kẻ nấp trong bóng tối rình rập bất cứ lúc nào. Không nỗ lực một chút chỉ e là mất mạng lúc nào cũng không hay.

Hàn Thanh Thanh nghĩ ngợi rồi nói:

- Bây giờ Tư Đồ Hương thua cậu rồi, Lục Thiên Sinh chắc chắn sẽ không từ bỏ. Ông ta sẽ làm gì tiếp theo?

Tần Dương cười cười nói:

- Sư phụ tôi cũng đã ở Trung Hải này rồi, Lục Thiên Sinh dù có chiêu trò gì, thì nhất định cũng nhắm thẳng vào sư phụ của tôi. Cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến tôi lắm. Mặc dù Lục Thiên Sinh bạc tình bạc nghĩa, không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng suy cho cùng hắn làm việc vẫn có chút tính kiêu ngạo, nên sẽ không trực tiếp ra tay đối phó với tôi, nếu không thì mất mặt quá.

Hàn Thanh Thanh gật đầu ra vẻ hiểu:

- Vậy kẻ trước đó ngầm treo tiền thưởng cho người ra tay đối phó với cậu thì sao?

Tần Dương lắc lắc đầu, nét mặt cũng tỏ ra bất đắc dĩ:

- Cái tổ chức này hầu như toàn ẩn dật ở nước ngoài, phân bố ở các quốc gia châu Á Châu khác như Nhật Bản, Philippines, Việt Nam…, thậm chí có khả năng trốn ở nơi có nền chính trị xã hội vô cùng hỗn loạn. Những nơi như thế lại chính là thiên đường của những người có thực lực mạnh như bọn họ. Hơn nữa, mặc dù biết rõ đối phương là ai, nhưng năm đó đối phương đã giả chết, hiển nhiên là thân phận khác để sinh sống. Muốn điều tra ra thật sự không dễ dàng, cần phải có cơ duyên.

Những lời Tần Dương nói là sự thật, trước đó cả Tần Dương và Mạc Vũ đã đi đến Nhật, bắt được Linh Thị và đã giao Linh Thị cho Long Tổ.

Từ miệng Linh Thị, Long Tổ lấy đưuọc rất nhiều thông tin. Có thể nói dù sao ngoại trừ cha con Lục Phong Niên và Lục Đào ra thì trong tổ chức này Linh Thị là một trong những người hiểu rõ Hắc Thủ nhất. Những tài liệu này có can hệ không ít đến những bí mật của Hắc Thủ. Nhưng vẫn như thường lệ, phần lớn đều là những chuyện đã xảy ra, nhiều nhất thì chỉ cho người ta có một cảm giác kiểu như là " À thì ra chuyện đó chính là do bọn mày làm”.

Lục Phong Niên hiện giờ ở đâu thì chỉ có Lục Đào mới biết rõ. Hang ổ ẩn nấp của Lục Đào trước đó đã được Linh Thị tiết lộ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi vì khi Linh Thị bị áp tải về Long Tổ, lúc nói ra những thông tin đó thì Lục Đào cũng đã có đủ thời gian dịch chuyển nơi ẩn nấp của mình. Đồng thời rút toàn bộ tổ chức của Hắc Thủ nước ngoài, và lui vào nơi ẩn nấp càng kín đáo hơn.

Long Tổ căn cứ vào thông tin được Linh Thị tiết lộ, đã liên thủ với một số quốc gia cùng hành động. Dù sao Hắc Thủ cũng là khối u ác tính đối với chính phủ các nước này, mà không phải chỉ riêng Hoa Hạ mới muốn loại bỏ nó.

Cũng may là cuối cùng Long Tổ cũng biết được thân phận số 0 thần bí thực sự của Hắc Thủ. Hơn nữa cũng đã biết được thân phận cụ thể toàn bộ các thành phần nòng cốt của Hắc Thủ từ số 1 cho tới số 12, vì dù sao thì Linh Thị cũng là thị vệ thân cận nhất của số 0 cơ mà. Hắn nắm được nội tình còn rõ hơn cả số 1 và số 2. Sau khi có được thân phận của những tên này, các nước đã liên kết lại cùng phát lệnh truy nã.

Mặc dù không bắt được ai, nhưng đây cũng coi như là một bước tiến không hề nhỏ. Chỉ có điều vì chuyện ở Nhật bị thất bại, nên các thành viên của Hắc Thủ đã tạm dừng hoạt động, thực hiện một kỳ ngủ đông. Hơn nữa thông thường những thành viên này đều có một hoặc thậm chí là nhiều hơn nữa những thân phận giả. Cho dù là phát lệnh truy nã, thì việc muốn bắt được bọn họ rõ rang điều không dễ.

Lục Phong Niên giống như một con rắn độc núp trong bóng tối. Bất cứ lúc nào cũng có thể cho sư đồ Mạc Vũ một đòn chí mạng, nên Tần Dương đã đánh tiếng với bên Long Vương.

Bất luận có tư liệu hay động tĩnh gì liên quan tới Hắc Thủ thì thông báo cho Tần Dương một tiếng. Với lại nếu có nhiệm vụ tương tự như lần trước nữa, thì Tần Dương cũng xin được đi. Vì dù sao ân oán cá nhân giữa sư đồ bọn họ với Hắc Thủ quá lớn, nhất định phải có một bên ngã xuống, thì trận chiến này mới có thể kết thúc. Nên Tần Dương tuyệt đối sẽ không để mất bất kỳ một cơ hội nào có thể công kích hay làm suy yếu đi thế lực của Hắc Thủ cả.

Tần Dương tin tưởng, chỉ cần chú tâm hết sức thì sư đồ bọn họ nhất định sẽ bắt được kẻ chủ mưu thật sự đứng sau Hắc Thủ, đồng thời xóa bỏ hoàn toàn tổ chức này.

Trong lúc vô thức, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đã đi tới cổng ký túc nữ. Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương, bỗng dưng khẽ nói:

- Có đôi khi, cảm thấy chúng ta như rất gần, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chúng ta thật xa cách, cứ tựa như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt ấy.

Dưới ánh đèn đường rọi vào nét mặt Tần Dương có mấy phần tế nhị, trầm mặc mấy giây, trên gương mặt cậu lộ ra một nụ cười có phần phức tạp.

- Đúng vậy, nhưng mà... Đây chính là cuộc sống của tôi.
Bình Luận (0)
Comment