Chương 704: Muốn say
Lời nói của Hàn Thanh Thanh khiến tâm trạng của Tần Dương cảm thấy hơi hụt hẫng lúc rời đi.
Hai thế giới.
Thực ra câu nói này chẳng có vấn đề gì.
Nhưng thế giới của những người bình thường và thế giới của bản thân hắn cùng với những việc hắn đã trải qua là hoàn toàn khác nhau. Có lẽ là đối với một vài người, thế giới của hắn là một thế giới nhiều màu sắc nhưng chỉ có bản thân hắn mới hiểu được rằng nó nguy hiểm biết nhường nào.
Nhưng hắn còn có cách nào khác chứ?
Đó chính là thế giới, là cuộc sống của bản thân hắn.
Hàn Thanh Thanh cũng không hề nói nhiều. Tần Dương cũng chẳng thể nào thăm dò được những suy nghĩ, tình cảm bên trong của cô. Hắn chỉ còn biết giữ im lặng.
Cho đến ngày hôm nay, thế giới nguy hiểm của hắn đã dần mở rộng ra tới Hàn Thanh Thanh hoặc là Văn Vũ Nghiên. Ngoài việc bọn họ không biết về thân phận đặc công của hắn ra thì bọn họ cũng đã ít nhiều cảm nhận được sự nguy hiểm trong thế giới của bản thân hắn.
Tần Dương hi vọng bọn họ có thể hiểu được hắn, sau đó đưa ra sự quyết định cho chính mình.
Tần Dương không muốn giấu diếm họ để tạo ra một sự an toàn giả dối. Nếu như ai là người cuối cùng ở bên cạnh hắn thì rốt cuộc cũng sẽ phải chịu đựng những áp lực mà những người bình thường không thể cảm nhận được. Ít nhất thì Tần Dương cũng hi vọng những điều đó được biết tới một cách rõ ràng.
Tần Dương đột nhiên cảm thấy muốn uống rượu. Hắn uống say một trận mà chẳng cần phải kiêng kị gì cả.
Tiết Uyển Đồng nhận điện thoại của Tần Dương. Khi cô đi xuống lầu thì Tần Dương đã lái xe tới đợi ở bên đường rồi. Xe của Tần Dương vốn đỗ ở trong trường học.
Tần Dương không dám chắc có còn ai đó vẫn đang theo dõi hắn một cách âm thầm hay không. Nếu như hắn thật sự muốn uống một trận thỏa sức thì dù có say đến mức gục xuống, hắn cũng phải tìm một nơi an toàn. Một nơi mà không ai biết hoặc không ai theo dõi được hắn.
- Không phải đi ăn đêm sao, sao còn lái xe đến vậy?
Tiết Uyển Đồng ngồi ghế tay lái phụ trong xe Tần Dương. Cô hơi tỏ ra ngạc nhiên và nghi hoặc.
Tần Dương mỉm cười:
- Bởi vì em chuẩn bị đưa chị tới một nơi không ai biết để bán đi đây!
Tiết Uyển Đồng bị Tần Dương chọc cho vui vẻ:
- Được thôi, vậy cậu phải bán giá cao một chút nhé, sau đó đưa lại cho chị một ít.
Tần Dương nói một cách đơn giản:
- Cuộc sống của em có thể là hơi phiền phức một chút. Thế cho nên ở những tình huống không được an toàn thì em không được uống rượu. Vì em sợ nếu em uống sau sẽ không thể bảo đảm được sự an toàn của bản thân. Nhưng vữa nãy, em lại có suy nghĩ muốn uống cho đã, uhm, không phải vì chị đâu, mà vì cuộc sống của em. Vậy nên em đang định lái xe tìm một chỗ an toàn, không có ai để uống rượu, chị có đi không?
Tiết Uyển Đồng hơi rướn cổ lên, giống như một con thiên nga trắng tao nhã:
- Đi chứ, sao lại không đi, chỉ cần có đủ rượu để khiến chị say, đi đâu cũng được.
- Được.
Tần Dương không nói gì nữa. Hắn đạp ga, chiếc xe chạy bắn ra bên ngoài.
Lúc đi qua siêu thị, Tần Dương xuống xe rồi mua rượu, còn mua cả rất nhiều các loại đồ nhắm đóng gói. Sau đó chiếc xe lại lao đi như bão, rời khỏi nội thành đì về hướng vùng núi.
Lúc chiếc xe dừng lại thì đã là hơn nửa giờ sau.
Tiết Uyển Đồng xuống xe thì thấy Tần Dương đỗ xe ở một vị trí không tồi. Nơi đây cách đại lộ, nằm ở một ngọn núi nhỏ. Từ vị trí này có thể nhìn thấy toàn bộ ánh đèn của thành phố ở phía bên dưới. Hơn nữa phía trên bị ngọn núi che mất nên không có gió đêm.
Lịch âm hôm nay là giữa tháng, thời tiết khác ổn, trăng treo trên bầu trời. Ánh trăng cũng khá đẹp.
- Chỗ này được đấy.
Tần Dương vừa cười vừa lấy ra một cái đèn dành cho dân cắm trại. Hắn bật đèn rồi treo ở một bên, sau đó tiện tay lấy điện thoại ra và tắt máy.
- Bây giờ chắc không ai biết em đang ở đâu, có thể yên tâm uống rượu được rồi.
Tiết Uyển Đồng nhìn động tác của Tần Dương thì không nhịn được mà cười:
- Cậu có cần khoa trương đến vậy không? Làm như thể có ai đó đang định vị vị trí của cậu vậy…
Tần Dương nhún vai:
- Đó cũng chẳng phải việc gì khó khăn gì.
Tần Dương lấy hết rượu xuống, hướng về phía Tiết Uyển Đồng vừa cười vừa nói:
- Bia, rượu đế, rượu vang, chị uống loại nào?
Tiết Uyển Đồng hỏi một cách kinh ngạc:
- Rượu gì cậu cũng có cơ à?
Tần Dương cười nói:
- Chẳng phải thời tiết hơi lạnh sao, uống rượu đế trước để làm ấm cơ thể. Chỉ là nghĩ đến chị nên lấy thêm hai chai rượu vang. Dù gì thì cũng vứt hết ở trong xe, chẳng phải lo nghĩ gì…
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Cậu chuẩn bị cũng chu đáo thật đấy. Vậy thì chị uống rượu vang đi. Rượu đế mạnh quá, bia thì lại lạnh.
- Ok!
Tần Dương mở một chai rượu vang ra đưa cho Tiết Uyển Đồng:
- Không mua ly, uống cả chai đi.
Tiết Uyển Đồng cũng chẳng hề khách khí. Cô cầm lấy chai rượu. Tần Dương lại vặn một chai rượu đế ra, ngồi xuống bên cạnh Tiết Uyển Đồng.
- Nào!
Tiết Uyển Đồng nhìn chai rượu đế mà Tần Dương đang cầm lên, ánh mắt cô có chút kinh ngạc:
- Cụng bằng bình cơ à? Cậu hôm nay làm sao vậy?
Tần Dương cụng một cái, ngửa cổ lên rồi uống một ngụm rượu đế thật to.
- Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn uống một lần thật say, uống một lần thật đã. Uống kiểu không cần phải bận tâm tới bất cứ thứ gì. Vậy nên em mới chạy tới đây.
Lòng hiếu kỳ của Tiết Uyển Đồng bị Tần Dương khơi dậy. Cô cũng ngửa cổ uống một ngụm thật to:
- Nói về chị đi, những việc gần đây cũng khiến chị rất buồn phiền. Hôm nay còn bị chuyện đó làm cho xấu hổ, nên có muốn uống rượu thì cũng coi như là có lý do. Còn cậu, sao tự nhiên lại muốn uống say vậy? Công ty gặp chuyện phiền phức à?
Tần Dương lắc đầu:
- Không liên quan tới công ty, chỉ là thời gian dài vừa qua cứ phải tỏ ra cẩn thận từng li từng tí, nên muốn được thư giãn một cách triệt để mà thôi.
Lời nói này của Tần Dương là thật lòng. Đi tới đâu cũng phải cẩn thận, sợ rằng có một viên đạn bất thình lình bay ra từ bóng tối hoặc là sợ thức ăn bị kẻ khác hạ độc, suốt này hắn vã mồ hôi và bị sự quật đánh dày vò. Mấy tháng nay đúng là hắn luôn phải sống một cách cẩn thận và luôn trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
Nếu như Tần Dương chỉ là một học sinh bình thường thì có lẽ hắn đã bị Tiết Uyển Đồng giễu cợt cho rằng một đứa ít tuổi như hắn làm gì có nhiều phiền não đến thế, nhưng cô biết Tần Dương là một người có bản lĩnh, hoàn toàn là một người trưởng thành cả về thể xác và tinh thần.
- Uống!
Người bị tổn thương có điều mà mình ấp ủ, người muốn uống rượu thì có lẽ là có chuyện khác. Thế nhưng họ đều có một mong muốn hoàn toàn giống nhau đó là muốn uống thật say.
Hai người cũng không nói gì nhiều, chỉ ngổi đó lẳng lặng uống hết cả nửa chai.
- Tần Dương. Tại sao con gái mà xinh đẹp thì lại bị người khác chỉ trỏ, bị người khác nói xấu sau lưng vậy? Bình thường chị cũng rất chú ý đến phương diện này, đến ngay cả việc nói giỡn với nam đồng nghiệp cũng không có, vì sợ bị người khác hiểu nhầm, nhưng mà tại sạo lại xảy ra…chuyện như ngày hôm nay chứ?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Bởi vì trông chị hiền á. Phụ nữ thì càng không cần phải nói rồi: đố kỵ. Đàn ông ấy mà, nếu mà không đoạt được thì sẽ hủy hoại cô ta. Dù có bị làm trò cười thì cũng thầm cảm thấy thoải mái.
Tiết Uyển Đồng sửng sốt:
- Nhưng mà như vậy thì bọn họ cũng đạt có được lợi gì đâu?
Tần Dương nhếch miệng:
- Mặc dù chúng ta nói lòng người vốn lương thiện, nhưng trong cái xã hội thực dụng này, lòng dạ của rất nhiều người đã thay đổi rồi. Một nữ thần, một nữ thần mà rõ ràng là sẽ không yêu ta, ta không thể theo đuổi được thì bản thân sẽ càng hi vọng cô nàng sẽ biến thành cát bụi lạc trần. Như vậy thì ta có thể độc ác mà xem chuyện cười rồi. Chẳng phải cô cao quý lắm sao, chẳng phải cô khinh thường tôi sao, vậy mà cô cũng có ngay hôm nay cơ à?