Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 695 - Chương 705: Vụn Vặt! Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì Vậy?

Chương 705: Vụn vặt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
 

Tiết Uyển Đồng hơi mấp máy miệng, dường như định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng thì cô lại chẳng hề nói gì cả.

Cô đưa chai rượu vang lên, uống hết sạch số rượu còn lại trong chai chỉ bằng một ngụm.

Trong đôi mắt cô dường như đang có nước mắt.

Tiết Uyển Đồng đứng dậy, ném chai rượu ra phía xa, sau đó quay đầu lại:

- Một chai nữa đi.

Tần Dương đã từng uống rượu với Tiết Uyển Đồng nên biết được tửu lượng của cô rất khá. Dù sao thì hôm nay phải uống say nên Tần Dương cũng làm biếng khuyên cô. Hắn mở chai thứ hai ra rồi đưa cho Tiết Uyển Đồng.

- Không chịu được nữa rồi, mệt, say, buồn ngủ rồi. Vào xe ngủ đi. Uống nhiều rượu vậy, em không dám lái xe đâu. Mai tỉnh dậy thì xuống núi.

- Được!

Tiết Uyển Đồng cầm lấy chai rượu, nâng trong tay, rồi nhìn những ánh đèn của thành phố ở phía xa xa dưới chân núi. Tâm trạng cô có chút sững sờ, ngẩn ngơ.

Tần Dương cầm lấy một cái cánh gà, từ từ gặm. Những suy nghĩ trong hắn cũng không biết đã lạc trôi tới phương nào rồi.

- Tần Dương, cậu là một tu hành giả. Cuộc sống của cậu như thế nào vậy?

Hai trận đấu giữa Tần Dương và Danny, nhất là trận đấu thứ hai đã khiến toàn trường ai cũng biết tới thân phận tu hành giả của hắn. Vậy nên đương nhiên Tiết Uyển Đồng cũng biết tới chuyện đó.

Động tác gặm cánh gà của Tần Dương trở nên chậm hơn. Trong giọng nói có phần mơ hồ

- Cuộc sống của em? Chứa đầy sự không chắc chắn và nguy hiểm…

- Nguy hiểm?

Chắc chắn Tiết Uyển Đồng không thể biết được sự nguy hiểm đến từ đâu. Cô hỏi một cách hiếu kỳ:

- Nguy hiểm tới mức nếu muốn uống say một trận thì phải tìm một nơi mà người khác không biết à?

Tần Dương khẽ thở dài:

- Đúng vậy, nếu không, chẳng may em uống say mèm thì sẽ có khả năng sẽ không thể tỉnh lại được nữa.

Tiết Uyển Đồng mở to hai mắt:

- Không tỉnh lại được, là ý gì vậy?

- Là chết ấy.

Tần Dương trả lời một cách đơn giản. Hắn chợt giải thích:

- Thế giới của bọn em, ân oán tình thù đến một cách càng trực diện hơn. Chị biết không, từ khi em vào trường học tới bây giờ, ít nhất cũng đã trải qua bốn, năm lần nguy hiểm liên quan đến sống chết rồi. Lần nào cũng suýt nữa là chết, chỉ là người bình thường không biết mà thôi…

Tiết Uyển Đồng giật mình nhìn Tần Dương. Cô không thể nào hiểu nổi về thế giới của hắn. Cô cắn môi, ngồi dịch về phía Tần Dương rồi dùng vai húc húc vào hắn.

- Kể cho chị nghe những chuyện đó đi, chị rất tò mò…

Tần Dương suy nghĩ, những chuyện này hình như cũng chẳng phải chuyện không thể nói ra. Chưa kể, trong lòng hắn sao lại không có ít nhiều những cảm xúc tiêu cực tích tụ chứ?

Nếu không phải như vậy thì hắn đã chẳng ngồi ở đây mà uống rượu.

- Được, dù gì cũng chẳng sao, em sẽ nói cho chị nghe, ừ, chuyện này nên kể bắt đầu từ đâu nhỉ? Nói từ sư phụ của em trước đi. Sư phụ của em là một tu hành giả cực kỳ lợi hại, là tổ tông đương đại của Ẩn Môn…

Tần Dương kể về chuyện của sư phụ mình, rồi chuyện của Văn Vũ Nghiên, chuyện của Hàn Thanh Thanh mỗi thứ một chút. Rồi hắn còn kể cả về những kẻ địch, những đối thủ mà hắn phải đối diện. Cuối cùng là kể tới Lý gia, đến Tư Đồ Hương, Lục Thiên Sinh và Hắc Thủ…

Tiết Uyển Đồng mở to hai mắt, nghe một cách mê mẩn. Trong đối mắt cô chứa đựng đầy những sự mới lạ.

Đối với cô mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn mới, là một thế giới mà cô chưa biết tới. Mặc dù bên trong nó hết thảy đều là sự nguy hiểm nhưng không hề ảnh hưởng tới sự trông mong của cô. Dù sao thì cô cũng chỉ là một người nghe kể chuyện.

Tần Dương vừa kể vừa uống rượu. Kể đến đoạn sau thì hắn cũng đã say lắm rồi, càng kể càng đứt đoạn. Sau đó Tiết Uyển Đồng cũng kể về chuyện của cô ấy. Kể chuyện cô ấy lúc nhỏ, kể về ba của cô, rồi những kẻ thèm thuồng sắc đẹp, còn muốn bao nuôi cô nữa. Cô cứ kể rồi chợt bật khóc.

Tần Dương thấy Tiết Uyển Đồng khóc thì vô thức đưa tay ra vỗ vai cô. Hắn an ủi, nhưng một giây sau, Tiết Uyển Đồng liền nhào vào lòng hắn, ôm lấy cổ hắn và khóc to hơn.

Những ký ức sau đó, Tần Dương càng cảm thấy mơ hồ hơn, nó chỉ còn lại từng đoạn hình ảnh mờ nhạt.

Hắn đã uống nhiều rượu quá. Trước đó, ở lần một khi ăn lẩu, hắn đã uống không ít rượu rồi. Sau đó lại một mình uống hết một chai rượu đế, hình như còn uống không ít bia nữa. Cả cơ thể như vỡ vụn ra.

Khi Tần Dương tỉnh lại thì phát hiện bản thân hắn đang nằm ở ghế sau xe. Tần Dương lắc lắc đầu, cảm tưởng như có một con dao đang nhét ở bên trong vậy, đau muốn nổ cả ra.

Tần Dương ngồi dậy, thì nhìn thấy Tiết Uyển Đồng.

Cô ngồi ở ghế phụ bên cạnh tay lái. Ghế xe được hạ nằm xuống. Người thì nằm dựa ở bên trên. Cô đang ngủ say, khuôn mặt xinh đẹp trông yên bình đến lạ.

Khi Tần Dương đưa đồng hồ lên nhìn giờ thì lúc này đã là mười giờ sáng. Hắn cảm thấy toàn thân nhức buốt. Dù sao thì chắc chắn nằm trên xe sẽ không thể thoải mái bằng việc nằm ở trên giường rộng rãi được. Nằm co cụm trên chiếc ghế lồi lõm ngủ cả một đêm, không bị đau nhức khắp người mới lạ.

Tần Dương ngổi dậy, dùng tay ấn ấn hai bên thái dương.

Hôm qua đã uống bao lâu không biết?

Sao mà ngủ tới giờ mới dậy?

Tần Dương cố gắng nghĩ lại thì phát hiện ra chẳng nhớ nổi gì. Ngay khi hắn định từ bỏ thì trong đầu đột nhiên hiện ra những hình ảnh mơ hồ.

Tay của Tần Dương đột nhiên dừng lại, hai con mắt cũng mở to ra thêm hai phần.

Tiết Uyển Đồng dựa vào vai hắn, nghe hắn kể câu chuyện về vòng tròn luẩn quẩn của tu hành giả, kể về những câu chuyện sinh tử mà hắn đã trải qua…

Tiết Uyển Đồng khóc bù lu bù loa rồi hắn vỗ vai cô, an ủi cô…

Tiết Uyển Đồng nhào vào lòng hắn, áp vào ngực hắn mà khóc thút thít…

Ở trong xe, Tiết Uyển Đồng ngồi lên người hắn, hai tay ôm lấy cổ, ánh mắt nhìn hắn đắm đuối. Còn một tay của Tần Dương thì…ựa.. luồn sâu vào bên dưới áo của cô…

Đợi đã!

Mấy ký ức phía trước thì Tần Dương còn nhớ mang máng là hình như nó đúng như vậy thật, nhưng mà cái hình ảnh cuối cùng thì là như nào?

Hắn đã làm gì đối với Tiết Uyển Đồng sao?

Chẳng phải cô ấy ngồi ở phía trước sao?

Rốt cuộc đây là ảo giác của bản thân hay là mộng, hay là thật sự đã xảy ra chuyện đó vậy?

Trong lòng Tần Dương chợt cảm thấy hơi kinh hãi. Những hình ảnh đứt đoạn mang đến cho hắn một nỗi sợ hãi vô hình, khiến trong lòng hắn trở nên cực kỳ mơ hồ.

Hôm qua hắn uống không ít rượu với Tiết Uyển Đồng. Chắc là hắn không làm chuyện gì với cô đâu nhỉ?

Tần Dương hít hít mũi, rồi lại cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn xác nhận là bản thân không hề phát sinh bất kỳ mối quan hệ gì với cô sau khi uống rượu xong.

Tần Dương ôm đầu, cố gắng nghĩ lại những hình ảnh có thể xảy ra trước và sau kia thì hắn phát hiện hắn đã tốn công vô ích. Tần Dương thật sự không thể nghĩ ra. Dù những hình ảnh đó đều rất mông lung, vụn vặt, có chút mở hồ không rõ nhưng chúng lại dường như rất chân thật vào giây phút đó.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng vẫn còn đang ngủ say rồi nhẹ nhàng mở của xe. Hắn mở khoang xe phía đuôi ra, lấy một chai nước suối, uống hết nửa chai, phần còn lại hắn xối toàn bộ lên mặt mình.

Nước khoáng lạnh buốt khiến cho Tần Dương tỉnh táo hơn một chút. Hắn dùng tay chà xát mặt loạn xạ rồi thở một hơi dài thượt.

Hình như tối qua đã nói chuyện rất nhiều. Mà hình như còn nói nhiều về những chuyện riêng tư nữa. Nhưng hắn lại không nhớ nổi cụ thể đã nói những gì.

Thật đau đầu.

Đợi lát nữa hỏi cô ấy vậy, ấy, hoặc là thử thăm dò cô ấy xem sao.
Bình Luận (0)
Comment