Chương 706: Bạn rượu
Có lẽ là do động tác mở cửa xe để rửa mặt của Tần Dương đã đánh thức Tiết Uyển Đồng dậy.
Khi Tần Dương đang đứng bên vách núi vươn vai vận động thì Tiết Uyển Đồng mở cửa xe ra, bước xuống. Trên khuôn mặt cô cũng hiện rõ sự ủ rũ, mệt mỏi của ngày thứ hai sau khi tỉnh rượu.
Tóc xõa trên vai, nhưng cô mặc kệ. Cô chỉ vén vài sợi rũ xuống trước mặt sang một bên rồi đi tới bên cạnh Tần Dương.
- Chào buổi sáng!
Tần Dương quay mặt qua, nhìn Tiết Uyển Đồng rồi chào hỏi một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn cô, hi vọng có thể tìm thấy một chút đáp án trong đôi mắt đó.
- Cũng không còn sớm nữa, trời đã sáng lắm rồi, chà, đã mười giờ rồi!
Tiết Uyển Đồng nhìn giờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó cô đưa tay xoa xoa thái dương:
- Hình như tối qua chị uống rất nhiều. Cậu có nhớ rốt cuộc thì chị đã uống bao nhiêu không?
Tần Dương lắc đầu:
- Em không biết, em uống tới nát xác luôn rồi.
Khuôn mặt Tiết Uyển Đồng lộ ra nét suy tư:
- Để chị nhớ xem, ừ, hình như là chị mở chai rượu vang thứ hai ra, rồi sau đó nghe cậu kể chuyện về tu hành giả. Hình như chị còn kể một ít chuyện về gia đình mình với cậu, sau đó thì chị không nhớ rõ nữa. À, hình như chị có úp mặt vào người cậu và khóc.
Khuôn mặt TIết Uyển Đồng hơi ửng đỏ:
- Chị uống say quá, cậu không được trách chị đâu đấy.
Đôi mắt Tần Dương hơi lấp láy:
- Trong lòng có chuyện buồn, khóc ra được là tốt mà. Nóng như vậy, cho chị mượn bờ vai không thành vấn đề, yên tâm đi, em không lấy tiền đâu. Phần phía sau ấy, chị còn nhớ không, hình như em nhớ là bọn mình ngồi ở đó uống rượu, thế mà mở mắt ra thì đã thấy nằm trong xe rồi. Sau đó chúng ta đã làm thế nào để lên xe được vậy?
Tiết Uyển Đồng lắc đầu một cách mù mờ:
- Ký ức của chị dừng lại ở đoạn chị nhào tới cậu rồi khóc, phần sau đó chị không nhớ. Nhưng mà còn may là vẫn biết quay vào xe để ngủ. Nếu mà ngủ ngoài trời thì trăm phần trăm bị cảm lạnh rồi đấy.
Tần Dương nhìn chằm chằm vào Tiết Uyển Đồng:
- Chị cũng không nhớ gì à?
Tiết Uyển Đồng lắc đầu:
- Thật sự không nhớ nổi. Hôm qua uống nhiều quá, vừa khóc vừa làm loạn, ầy, chắc chắn hôm qua chị giống một bà điên.
Tần Dương thu ánh mắt lại, mỉm cười:
- Dù có là một bà điên thì chắc chắn cũng là một bà điên vô cùng xinh đẹp.
Không cần biết là Tiết Uyển Đồng quên thật hay là cố ý không nhớ rõ thì Tần Dương cũng sẽ không hỏi nữa. Dù sao thì Tần Dương cũng đã khẳng định là giữa hai người không hề xảy ra bất kỳ mối quan hệ về thể xác nào. Còn về phía mình, hắn cũng là một trong hai người uống say nên thật sự cũng chẳng có gì để mà truy hỏi. Huống hồ, mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng phải bình thường.
Tần Dương lấy một chai nước khoáng ra từ cốp sau của chiếc xe:
- Uống nước đi, tiện rửa sơ mặt cho tỉnh táo. Chị đã tỉnh rồi thì chúng ta về thôi.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng. Cô nhận lấy chai nước, súc qua miệng, rửa mặt, sau đó cô móc một chiếc lược trong túi mang theo bên mình ra chải tóc, buộc thành một cái đuôi ngựa gọn gàng.
- Đi thôi!
Tần Dương cười nói:
- Ừ, đi thôi! Uống nhiều rượu quá nên khó chịu. Mình đi tìm một tiệm cháo trước, ăn ít cháo loãng sau đó thì đi về.
- Được, cậu sắp xếp đi.
Tần Dương lái xe xuống núi, sau đó tìm một quán ăn. Hai người ăn cháo bổ dưỡng cho dạ dày, ăn bánh bao hấp rồi mới lên đường đi về.
Tần Dương đưa Tiết Uyển Đồng về tới chân lầu của ký túc xe. Chiếc xe dừng lại, Tiết Uyển Đồng quay đầu lại cười nói:
- Mau về nhà tắm rửa đi! Người bọn mình toàn mùi rượu, công nhận khó chịu thật đấy…
Chiếc mũi xinh đẹp của Tiết Uyển Đồng hơn chun chun lại:
- Chẳng phải sao? Lúc trước khi uống rượu, những người đi ngang qua chúng ta đều nhăn mũi khiến chị cảm thấy ngại lắm.
Tần Dương cười ha ha:
- Dù sao cũng chẳng quen biết, có mất mặt thì cũng không biết là ai, chẳng sao cả.
Tiết Uyển Đồng cởi dây an toàn ra:
- Vậy chị đi đây.
- Ok
Tiết Uyển Đồng quay qua nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Cảm ơn cậu tối qua đã uống rượu cùng chị. Mặc dù ký ức về phần phía sau vẫn còn mơ hồ, đến ngay cả việc mình nói cái gì chị cũng không nhớ quá rõ, và mặc dù bây giờ đầu chị rất khó chịu nhưng chị cảm thấy tâm trạng lại vô cùng thoải mái. Việc không liên quan chị cũng thổ lộ hết, lại còn khóc lóc. Hôm qua đã nói ra cho bằng hết, thật sảng khoái.
Tần Dương cười nói:
- Cảm ơn em làm gì. Hôm qua tâm trạng của em cũng không được tốt, vừa hay muốn uống rượu. Hai kẻ cũng muốn uống rượu thì chẳng phải là vừa đẹp sao? Lại còn ngắm cảnh thành phố gần cả đêm, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Tiết Uyển Đồng mỉm cười:
- Được thôi. Vậy khi nào mà muốn uống rượu một cách sảng khoái mà không có ai uống cùng cậu thì hãy gọi điện thoại cho chị, chị sẽ uống cùng.
Tần Dương cười nói một cách vui vẻ:
- Ok, chị cũng được. Ừ đấy, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho em, em mở máy 24/24.
- Ừ, vậy thì cứ thế nhé?
Tần Dương phất tay về phía Tiết Uyển Đồng:
- Hẹn gặp lại.
Tiết Uyển Đồng mỉm cười với Tần Dương, sau đó cô mở cửa, bước xuống xe. Cô quay người lại vẫy tay, nhìn chiếc xe của Tần Dương từ từ chuyển động rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng dần tắt. Cô hơi mấp máy miệng. Đôi mắt ánh lên sự phức tạp, sau đó cô quay đầu đi lên bậc thang.
Về đến phòng của mình, Tiết Uyển Đồng đặt túi xách xuống, cởi chiếc áo dính không ít bùn đất ra. Cô ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà một cách ngẩn ngơ.
Cô cứ ngẩn người ra như vậy cả mười phút đồng hồ rồi mới bò dậy khỏi giường, lấy một chiếc áo ngủ và đi vào nhà tắm.
Nước ấm ào ào tuôn xuống, rửa sạch đi mùi rượu trên người khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái và thoải mái.
Cô ngẩng mặt lên để cho làn nước ấm kia xối thẳng vào người mình.
Tay cô nhẹ nhàng xoa lên trước ngực. Trong đôi mắt cô phảng phất như có sương mù.
Lẽ nào cậu ấy không nhớ gì thật sao?
Nhìn đôi mắt thăm dò lúc nãy của cậu ấy thì có vẻ như không nhớ rõ thật nên mới định thám thính lấy điều gì đó từ cô hay là cậu ấy nhớ được một chút ít?
Những người uống say mèm thì ký ức thường là những mảnh chắp vá. Có thể là Tần Dương nhớ được chút ít nhưng chắc là không nhớ được toàn bộ sự việc.
Như vậy cũng tốt…
Nếu mà có thể nói ra hết một cách rõ ràng thì cả hai sẽ đề thấy ngại, chẳng phải cứ như hiện tại sẽ tốt hơn sao?
Hãy coi ký ức của ngày hôm qua là một câu chuyện được trải nghiệm ở trong giấc mơ đi.
Những câu chuyện mà cậu ấy kể thực sự rất nguy hiểm. Thật không ngờ Tần Dương còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải gánh vác những áp lực lớn đến như thế. Càng không ngờ rằng cậu ấy sỡ hữu một thực lực mạnh đến như vậy…
Mối quan hệ giữa cô và Tần Dương đúng là kỳ diệu thật.
Thầy trò, bạn bè, bệnh nhân và bác sĩ, hôm nay lại thêm được một cái mới, đó là bạn rượu.
Làm bạn nhậu cũng không tồi. Có rất nhiều chuyện dù có là bạn thân cũng không muốn hoặc không thể để lộ ra, nhưng lại có thể nói với bạn rượu của mình một cách rõ ràng. Có lẽ đây chính là một sự thổ lộ đầy tin tưởng.
Như vậy cũng tốt.
Cùng lúc đó, tại ban công của tầng hai ký túc xá, có một cô gái đang nghịch điện thoại của mình. Cô đang xem mấy tấm hình ở trong chiếc điện thoại.
Trong ảnh rõ ràng là Tần Dương đang đưa Tiết Uyển Đồng về nhà. Còn có cả hình ảnh chiếc xe Mescedes của Tần Dương cùng với hình ảnh chiếc áo dính đầy bùn đất của Tiết Uyển Đồng.
Cô gái phóng to bức ảnh lên nhìn những dấu vết của bùn đất trên chiếc áo khoác kia, khuôn mặt nở một nụ cười lạnh lùng.