Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 697 - Chương 707: Ông Chủ Đầy Khí Phách

Chương 707: Ông chủ đầy khí phách
 

- Ái chà, ông chủ của tôi, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi.

Tại công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện, Hàn Chân ngổi trên chiếc ghế của mình, cười ha ha khi nhìn thấy Tần Dương bước vào.

Tần Dương cũng cười nói:

- Chẳng phải sắp tới tết rồi sao? Kiểu gì chẳng có ít việc cần phải xử lý. Ngoài ra tôi cũng muốn nói chuyện với anh về việc thành lập tập đoàn công ty.

Mặc dù thành lập tập đoàn công ty luôn là việc nằm trong kế hoạch của Tần Dương nhưng ánh mắt của Hàn Chân vẫn cứ sáng lên. Tài năng của Hàn Chân chỉ dùng để quản lý một doanh nghiệp sản xuất thì đúng là dùng nhân tài không đúng chỗ. Hàn Chân cần một sân khấu lớn hơn mới có thể thể hiện được hết sự tài hoa của mình, mới có thể chứng minh được tài năng của bản thân.

- Ừ, có kế hoạch gì không?

Hàn Chân rời khỏi vị trí của mình đi tới rồi ngồi xuống ghế sopha. Trong mắt anh ta ánh lên sự mong chờ:

- Đã quyết định xong hạng mục cần triển khai rồi à?

Ba tháng này Tần Dương luôn ở cạnh sư phụ. Mặc dù bận rộn luyện tập nhưng dù gì thì vẫn có thời gian nói chuyện. Hắn cũng đã hỏi ý kiến của ông về việc của công ty và cuối cùng đã quyết định được cần làm gì với hạng mục mới.

Thuốc dưỡng trắng da

Thuốc bổ thận, tăng cường sức khỏe.

Loại thứ nhất chủ yếu dùng cho việc dưỡng da làm đẹp, tập trung chủ yếu vào nhóm khách hàng là nữ giới tuổi trưởng thành, giúp cải thiện tình hình tối màu, khô, chảy xệ cũng với tàn nhang của làn da. Loại thứ hai dùng để bồi bổ gan thận, có lợi khí huyết, tập trung chủ yếu vào nhóm những người trung niên. Dù sao thì người già cũng cần phải bồi bổ cơ thể, thị trường về phương diện này cũng vô cùng lớn.

Lý do chọn hai loại thuốc này là bởi vì chúng rất dễ dàng cho việc chuyển hướng công nghiệp hóa, sản xuất với số lượng lớn. Hơn nữa chúng lại thuộc loại thực phẩm chức năng, thời gian đưa ra thị trường nhanh, không cần phải có quá trình thử nghiệm lâm sàng quá dài. Dù gì thì thời gian của Tần Dương cũng rất hạn chế, không có nhiều thời gian để chờ đợi.

Đương nhiên, hai loại sản phẩm này mà thật sự được sản xuất ra thì sẽ không gọi như thế. Đây chỉ là cách gọi trên phương diện là tên thuốc thôi.

Tần Dương dự định dùng hai sản phẩm này là sản phẩm chủ lực mới, tạo ra một thương hiệu sản phẩm chức năng có sức ảnh hưởng lớn trên thị trường, sau đó tiếp tục đưa ra những loại sản phẩm khác. Đến lúc đó, khi đã có hiệu ứng về thương hiệu thì việc đẩy ra những sản phẩm mới sẽ trở nên rất dễ dàng.

Tần Dương giới thiệu một cách sơ qua cho Hàn Chân, sau đó nói một cách sảng khoái:

- Năm sau sẽ rót vốn thành lập tập đoàn của công ty. Chắc anh cũng biết dì nhỏ La Thi Nhã của tôi, bà ấy sẽ bỏ tiền đề mua một phần cổ phần của tập đoàn. Tôi sẽ mời bà ấy đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản chị. Vị trí CEO của tập đoàn tôi sẽ để anh giữ. Đây là những gì mà chúng ta đã bàn bạc, anh không có ý kiến gì chứ?

Hàn Chân cười nói:

- Đương nhiên không có ý kiến gì, chẳng phải La tổng vẫn luôn chơi với tiền đầu tư sao, sao tự nhiên lại muốn làm bên sản xuất vậy?

Tần Dương cười nói:

- Không phải dì ấy muốn kiếm ít nhiều tiền làm gì mà chỉ là thấy tôi đáng thương quá, một mình điều hành công ty nên có dự định muốn giúp tôi. Dù sao thì trong tay dì cũng có một đám người rất lợi hại.

Hàn Chân gật đầu:

- Vậy thì tốt, có bà ấy mang theo đám người tài tham gia vào việc xây dựng và vận hành tập đoàn thì tôi có thể nhẹ nhõm đi nhiều rồi. Về phương diện này cậu là tổng giám đốc, cậu quyết là được, đương nhiên tôi không có ý kiến gì.

Tần Dương cười nói:

- Xây dựng tập đoàn công ty vẫn cần một khoảng thời gian nữa. Trước mắt cũng chính là giai đoạn công ty đang phủ sóng khắp cả nước nên anh vẫn phải tiếp tục duy trì cương vị này. Có điều tôi có thể hứa với anh rằng, dù anh có đảm nhiệm cương vị là CEO của tập đoàn công ty thì ngoài việc đãi ngộ ra, bởi vì tôi không định để người khác tham gia vào tập đoàn công ty nên khi khai trừ vị trí CEO hiện tại của anh, anh vẫn có thể nhận 3% lợi nhuận cuối năm của công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điệm. Đây coi như là sự đền đáp dành cho công sức anh đã bỏ ra cho công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện, vì dù sao thì anh vẫn là một người làm lâu năm.

Đôi mắt của Hàn Chân sáng lên. Đây rõ ràng là một niềm vui mừng ngoài ý muốn.

Mới đầu Hàn Chân còn có vài suy nghĩ, rằng hi vọng khi thành lập tập đoàn thì anh có thể đầu tư vốn để lấy ít cổ phần. Dù sao thì công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện của Tần Dương đã chứng minh được rằng những thứ mà hắn lựa chọn đều là đồ tốt. Chỉ cần có thể vận hành thì chắc chắn sẽ là những sản phẩm bán cực chạy trên thị trường. Sau này tập đoàn sẽ càng ngày càng lớn mạnh, giá trị sẽ càng ngày càng cao. Đáng tiếc là hiện tại Tần Dương không hề có dự định nhận sự đầu tư để góp cổ phần của người khác. Điều này khiến Hàn Chân hơi thất vọng.

Chỉ khi nghe thấy hắn nói Hàn Chân vẫn có thể nhận được 3% lợi nhuận phân chia của công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện thì sự thất vọng trong lòng Hàn Chân mới không cánh mà bay đi. Dù sao thì việc tần Dương duy trì nguồn vốn thuần, từ chối việc góp thêm cổ phần là điều hết sức bình thường. Bởi cũng chẳng phải là Tần Dương thiếu tiền nên không cần thiết phải đưa bát súp của mình cho ai cả. Hơn nữa sau khi Hàn Chân đảm nhiệm chức vụ mới thì dựa theo quy tắc Tần Dương sẽ hoàn toàn không cần phải phân chia bất kỳ lợi nhuận gì của công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện nữa.

Đừng có coi thường định mức 3% lợi nhuận này. Soup Tam Nguyên của công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện đang rất hot ở Trung Hải và cũng đã xây dựng thêm phân xưởng ở bên ngoài tỉnh. Sản phẩm sắp sửa tung ra toàn quốc. Đến lúc đó thì doanh số tiêu thụ sẽ là một còn số vô cùng kinh khủng.

Chỉ riêng vào năm thành lập, công ty thực phẩm chức này đã đạt được cả trăm tỉ lợi nhuận. Đợi khi sản phẩm phủ sóng khắp cả nước thì lợi nhuận sẽ lớn đến mức nào. 3% thì ít nhất cũng sẽ là tiền tỷ hoặc mấy chục tỷ trở nên một năm. Điều mốt chốt là đây đều là số tiền cho không.

- Cảm ơn ông chủ, cậu làm như vậy tội thật sự thấy ngại với sự đãi ngộ này quá.

Hàn Chân mỉm cười nói cảm ơn. Mặc dù Hàn Chân rất coi trọng hình tượng có giá trị hiện tại của bản thân, đó là địa vị xã hội và sức ảnh hưởng nhưng ai mà lại chê tiền nhiều chứ?

Tần Dương cười nói:

- Đây là thứ anh đáng có được. Nói ra thì ngoài việc tôi có thể đề xuất ra được loại thuốc và một khoản tài chính thì tôi cũng chẳng làm việc gì nhiều. Huống hồ, tôi coi đây là một sự đầu tư, nên tôi vẫn trông cậy anh có thể phát triển tập toàn với một màu sắc khác khi đảm nhiệm vị trí CEO của tập đoàn, giúp tôi kiếm được nhiều tiền hơn, đây gọi là phải hi sinh thì mới có thành quả.

Tần Dương chưa bao giờ coi mình là một ông chủ chỉ biết chỉ tay năm ngón. Mặc dù giữa hắn và Hàn Chân là mối quan hệ chủ tớ, nhưng mối giao lưu giữa hai người thì lại giống như là bạn bè vậy.

- Chẳng ai lại chê tiền cả. Có một ông chủ trọc phú như cậu thì tôi càng cảm thấy lựa chọn lúc đầu của mình là sáng suốt. Ít nhất thì một năm nay cậu đã cho tôi nhiều hơn rất nhiều số lương năm mà ban đầu cậu đưa ra là 6 tỷ 6. Vậy mà lúc đầu tôi còn cảm tưởng rằng do vấn đề thời gian mà năm nay bị hụt một chút nữa chứ, nào ngờ sau đó ai mà biết được năm nay lại kiếm được lời vậy.

Tần Dương cười nói:

- Buôn bán có lời, anh cũng nên có có sự quyết đoán trong việc lựa chọn phương thức phân chia lợi nhuận, đây là thứ anh đáng được nhận.

Hàn Chân nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Xây dựng tập đoàn công ty, cậu lại đẩy La tổng ra làm chủ tịch đại hội cổ đông, cậu định thật sự không thèm đếm xỉa gì nữa à?

Tần Dương nhún vai:

- Bản thân là gì thì bản thân rõ nhất. Tôi không phải là một nhà kinh doanh, hơn nữa tôi cũng không có đủ khả năng. Chẳng phải mấy tháng gần đây tôi đều không xuất hiện sao? Ảnh tưởng là tôi đang lười biếng à? Những chuyện tôi đã trải qua còn vất vả hơn anh rất nhiều nhưng mà việc của tôi lại không thể dùng tiền giải quyết được, cũng không ai có thể làm thay được nên chỉ có thể ráng chịu khổ thôi. Vì vậy nên đừng có để chuyện gì khác làm phân tâm tôi, như vậy thì không chỉ bản thân tôi mệt mỏi mà cả những người làm việc bên dưới cũng mệt mỏi.

Hàn Chân gật đầu tỏ vẻ hiểu được:

- Điều này cũng đúng. Nếu như không phải vì cậu để ra quyền lợi đặc biệt lớn cho tôi thì với việc cậu thường xuyên mất tích, một lần mất tích là cả tháng như vậy thì đúng là có rất nhiều việc không thể nào làm được…

Tần Dương mỉm cười nhìn Hàn Chân:

- Vì vậy ấy à, sau này phải nhờ vả vào anh nhiều hơn rồi!
Bình Luận (0)
Comment