Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 698 - Chương 708: Kẻ Khiêu Chiến Kỳ Quặc

Chương 708: Kẻ khiêu chiến kỳ quặc
 

- Tần Dương, tôi muốn khiêu chiến với cậu.

Tần Dương ngẩn người ra, thấy một thanh niên đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt nghiêm nghị đầy mong chờ. Suy nghĩ trong hắn có chút không bắt theo kịp.

- Khiêu chiến với tôi? Khiêu chiến gì với tôi vậy?

Tần Dương trả lời xong mới nghĩ ra mình quên chưa hỏi câu hỏi quan trọng nhất:

- Còn nữa, anh là ai vậy? Chắc anh không phải là học sinh của Trung Đại đấy chứ?

Thanh niên này hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Cơ thể cường tráng, lưng hùm vai gấu. Toàn thân hắn ta chứa đựng một sức bật mãnh liệt. Khuôn mặt chữ điền, thần sắc nghiêm nghị, trông thật thà, chất phác.

- Trương Linh Phong, người nhà họ Trương, Thanh Thành sơn.

Trương Linh Phong giới thiệu về gia môn một cách gọn gàng. Cậu ta cũng nói luôn mục đích của mình. Dường như cậu ta ta sợ Tần Dương hiểu nhầm liền mở miệng giải thích:

- Tôi không phải là kẻ địch của cậu, tôi là một người rất ngưỡng mộ Mạc tiên sinh. Tôi chỉ muốn đánh nhau với cậu một trận mà thôi.

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm. Hắn liền hỏi một cách thăm dò:

- Vậy thì là giao lưu học hỏi rồi?

Trương gia của Thanh Thành sơn là một gia tộc tu hành giả có thực lực rất mạnh và cũng rất có thanh danh trong giới tu hành. Hơn nữa đối phương đã bảy tỏ rằng mình không phải là kẻ địch nên thái độ của Tần Dương cũng tốt lên được vài phần.

- Đúng, học hỏi, ha ha. Có điều tôi nghĩ đánh nhau một trận sẽ càng hình dung chuẩn xác và rõ ràng hơn.

Trương Linh Phong nhếch miệng cười, giơ nắm đấm về phía Tần Dương:

- Lúc trước tôi có xem trận đấu giữa cậu và Tư Đồ Hương. Cậu rất lợi hại, vậy nên tôi muốn đánh nhau với cậu một trận.

Tần Dương trợn mắt không nói được lời nào. Chỉ vì anh cảm thấy tôi lợi hại nên muốn đánh với tôi và vì vậy tôi cũng phải đánh nhau với anh sao?

Đương nhiên Tần Dương không muốn đánh nhau. Cái gọi là sự khiêu chiến này về căn bản chẳng có chút ý nghĩa thực tế nào cả. Thua thì mất mặt, thắng thì cũng chẳng được lợi lộc gì, mất toi công bận rộn. Nói một cách đơn giản thì đây chỉ là một sự giày vò mù quáng, chỉ thấy bất lợi, chẳng thấy tốt đẹp gì.

- Anh có mặt lúc tôi và Tư Đồ Hương đánh nhau?

Trương Linh Phong gật đầu:

- Đúng vậy.

Tần Dương hỏi một cách tò mò:

- Sao anh không đi tìm Tư Đồ Hương khiêu chiến mà lại đến tìm tôi?

Trương Linh Phong đáp một cách tùy tiện:

- Chẳng phải cậu đã thắng rồi sao? Muốn đánh thì đương nhiên phải tìm người lợi hại hơn chứ. Hơn nữa Tư Đồ Hương là phụ nữ, một người đàn ông như tôi sao lại có thể ức hiếp phụ nữ được.

Ồ, hóa ra vẫn là một thằng đàn ông chuẩn man cơ à?

Trong lòng Tần Dương chợt cảm thấy buồn cười. Hắn nhún vai:

- Tiểu chuẩn thực lực của anh là gì?

Trương Linh Phong trả lời một cách thẳng thắn:

- Trung nhị thập tứ khiếu huyệt. Cậu yên tâm, tôi chỉ đấu với cậu, sẽ không làm cậu bị thương đâu.

Tần Dương: ? ??

Trung nhị thập tứ khiếu huyệt!

Tiểu Thành cảnh đỉnh phong!

Những người này đều lợi hại đến thế sao? Trông đối phương cũng tầm hai bốn, hai lăm tuổi mà đã là Tiểu Thành cảnh đỉnh phong rồi!

Ấy, không đúng, điều quan trọng không phải nằm ở đây!

Mẹ kiếp, thực lực của anh đã là Tiểu Thành cảnh đỉnh phong, anh tìm một người trung thập bát khiếu huyệt như tôi để học hỏi, anh không thấy ngại à?

Anh gọi đây là đánh nhau sao?

Đây rõ ràng là anh muốn tẩn tôi một trận mà?

Tần Dương không hề cho rằng não của hắn đã bị hỏng. Liều mạng một trận với một thanh niên mà nhìn qua đã thấy vô cùng mạnh mẽ, rồi sau đó bị đánh cho thê thảm thì chẳng phải là bản thân hắn đang tự chuốc họa hay sao?

Nếu như là kẻ địch, cùng tranh đấu sinh tử thì có lẽ Tần Dương còn có thể dùng vô số những chiêu thức khác nhau để nâng cao sức chiến đấu, gia tăng lực sát thương của bản thân. Nói tóm lại một câu là muốn mày phải chết. Nhưng mọi người ở đây không thù không oán, chỉ là học hỏi, những ám chiêu tàn nhẫn không thể sử dụng được, vậy thì đánh nhau kiểu chày cối à?

Dù cho cơ thể của hắn có đặc biệt và hiện tại đã sở hữu thực lực sánh ngang với trung nhị thập nhị khiếu huyệt của Tư Đồ Hương nhưng liều mạng với một kẻ thuộc Tiểu Thành cảnh đỉnh phong thì cũng chẳng khác nào tìm tới cái chết, được chưa?

Trên khuôn mặt Tần Dương lộ ra một nụ cười:

- Anh Trương này, thực lực của tôi mới chỉ là trung thập bát khiếu huyệt, so sánh thì hai thực lực này cách nhau xa quá, hình như đánh nhau như vậy sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Trương Linh Phong trợn mắt:

- Trung thập bát khiếu huyệt? Không thể nào. Hôm đó tôi nhìn thấy lực chiến đấu của cậu mà, thực lực tuyệt đối không thể chỉ mới trung thập bát khiếu huyệt được. Tôi đã hỏi qua rồi, thực lực của Tư Đồ Hương là trung nhị thập nhị khiếu huyệt mà chẳng phải còn bị cậu đánh gục hay sao? Chứng tỏ cậu lợi hại hơn cô ta, vậy nên tôi mới tới tìm cậu.

Không thể nào?

Anh có nhất thiết phải độc đoán như thế không?

Thực lực của tôi thật sự là trung thập bát khiếu huyệt á. Những gì tôi nói là sự thật, không hề gạt anh đâu.

Tần Dương nói một cách bất đắc dĩ:

- Đúng là khiếu huyệt của tôi mới chỉ là trung thập bát. Chẳng phải hôm đó tôi đã phải dốc sức liều mạng hay sao? Tôi không thể thua để sư phụ mất mặt được, đúng không? Về điểm này chắc anh có thể hiểu được chứ nhỉ?

Trương Linh Phong gãi đầu, nói một cách thẳng thắn:

- Điều này tôi biết chứ. Thế nhưng cậu hãy dùng lực chiến đấu cuối cùng như hôm trước đánh với tôi một trận là được. Ông nội tôi nói rồi, tôi là một thằng đần. Nếu mà để tôi nghiêm túc tu hành thì căn bản thực lực của tôi không thể nâng lên được, vậy nên tôi mới đi khắp nơi tìm người đánh nhau…

Đần?

Hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, Tiểu thành cảnh đỉnh phong mà vẫn còn gọi là đần à?

Tần Dương đột nhiên cảm giác dường như tam quan (thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) của hắn đều đang bị con người đứng trước mặt này hủy hoại. Hắn không nhịn được nữa liền hỏi một cách thăm dò:

- Bây giờ thực lực của anh đã là Tiểu thành cảnh đỉnh phong rồi. Anh luyện thành nó bằng cách nào vậy?

- Đánh nhau á.

Trương Linh Phong nhếch miệng cười. Vẻ mặt có vài phần đắc ý:

- Tôi tu hành không được nhưng tôi tìm những người lợi hại để đánh nhau. Đánh không lại thì tôi nghĩ cách xem phải làm thế nào mới có thể đánh bại được đối phương. Và cứ thế đánh tới, đánh mãi thì có được thực lực như hiện tại. Tôi cảm thấy cậu rất lợi hại nên mới tìm cậu để đánh nhau một trận…

Cứ đánh mãi đánh mãi và đạt tới Tiểu Thành cảnh đỉnh phong…

Tần Dương đột nhiên có cảm giác không muốn nói chuyện nữa. Nói chuyện chày cối với một kẻ như này thì chẳng khác nào là đang đánh vào lòng tự tin của chính mình. Mặc dù Tần Dương cũng có thể đạt tới Tiểu Thành cảnh đỉnh phong trong khoảng thời gian vài năm nhưng nghĩ đến việc bản thân phải chịu đựng sự khổ cực, chịu đựng quá trình bị sư phụ quật đánh muốn tan vỡ rồi lại nghĩ đến bộ dạng nhìn mình một cách hời hợt của người khác thì sự so sánh này sao mà lại mãnh liệt đến thế chứ?

- Người quen thì còn có thế đánh nhau cùng anh, chứ người lạ thì ai mà đánh với anh nhiều lần được chứ…

Trương Linh Phong cười hà hà:

- Tôi biết chứ, dù sao thì đánh xong một trận, nếu mà thua thì tôi coi như hắn là kẻ địch giả tưởng, một người đánh thì cũng cảm thấy tạm ổn rồi. Nếu mà lại tìm người đánh thì đương nhiên tôi sẽ đều tìm những người lợi hại nhưng cũng không phải là cái loại mà khoảng cách khác biệt quá lớn.

Được rồi, anh thắng rồi!

Giọng nói Tần Dương cũng hiện ra vài phần mất hứng:

- Anh Trương này, anh xem, thứ nhất thực lực của tôi không mạnh bằng anh, đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, thứ hai là lần trước anh nhìn thấy tôi liều mạng đấy, di chứng sau này với tôi cũng không hề nhẹ. Gần đây tôi không thể nào ra tay được, nếu không may mà bị thương lại càng thêm thương thì sẽ phiền phức lắm…

Trương Linh Phong tỏ ra sửng sốt:

- Cậu bị thương à?

Tần Dương đáp lại một cách nghiêm nghị:

- Đúng vậy. Tôi đánh xong thì ngất luôn. Anh không nhìn thấy à? Tư Đồ Hương còn thảm hơn cả tôi nữa, giờ vẫn đang nằm trên giường điều trị kia kìa.

Biểu hiện của Trương Linh Phong đột nhiên trở nên ngẩn ngơ. Như thể anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ phải ứng phó với tình huống này như thế nào. Anh ta suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi:

- Vậy bao lâu vết thương của cậu mới khỏi?

- Ít nhất thì cũng phải năm sau.

Tần Dương suy nghĩ, bản thân tên này cũng không phải là người của đại học Trung Hải, không biết là chạy từ chỗ nào tới. Nếu mà nói hai, ba tháng cộng với việc thực lực của hắn mới là trung thập bát khiếu huyệt thì có lẽ đối phương sẽ không quay lại tìm hắn nữa.

- Năm sau à?

Trương Linh Phong thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười chất phác lộ ra trên khuôn mặt hắn ta:

- Có hai ba tháng thôi mà, không lâu lắm. Tôi cứ tưởng phải đợi một hai năm cơ, lâu như vậy thì tôi không đợi được. Ok, vậy năm sau tôi quay lại tìm cậu nhé.

Tần Dương nghẹn họng nhìn trân trối. Tự nhiên sao mà hắn lại muốn tát mình một phát thế không biết....
Bình Luận (0)
Comment