Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 700 - Chương 710: Tôi Sẽ Nghĩ Cách

Chương 710: Tôi Sẽ Nghĩ Cách
 

Tần Dương trả lại điện thoại cho Hà Thiên Phong ở bên cạnh, mắt hắn hơi híp lại, suy nghĩ kế sách đối phó.

Từ góc độ của bức ảnh đó, người chụp ảnh này có lẽ là ở trên tầng của ký túc xá, chắc ở vị trí độ cao khoảng giữa tầng hai và tầng ba. Người này rất có khả năng là cũng sống ở trong ký túc xá dành cho giáo viên.

Có thể là đúng lúc trông thấy hắn đưa Tiết Uyển Đồng về nhà, cho nên người đó tiện tay chụp hình lại, rồi sau khi chỉnh sửa xong thì ẩn danh đăng lên diễn đàn.

Thời điểm chụp bức hình này, đối phương không thể nào không chụp được biển số xe của hắn. Nhưng đối phương lại không đăng bức ảnh biển số xe của hắn lên, rõ ràng là suy nghĩ tường tận.

Nếu đăng biển số xe, vậy cũng có nghĩa là có thể truy ra được người. Vạn nhất chủ nhân của biển số xe này có quan hệ rất bình thường hoặc hoàn toàn có thể hiểu rõ với Tiết Uyển Đồng, đến lúc đó đứng ra giải thích, thì mục đích của người đăng bài đó thành công cốc rồi. Thậm chí còn bị người khác chửi mắng, cho nên người đăng bài này đã ẩn đi biển số xe, tăng thêm biến số cho chuyện này.

Vẫn là đầy ác ý.

Nếu giải thích không rõ ràng đúng lúc, thì bị hắt chậu nước bẩn này là cái chắc rồi. Nhưng dù có người đứng ra giải thích, chiếc xe đó là của tôi, tôi và Tiết Uyển Đồng là mối quan hệ bình thường gì gì đó. Nhưng từ nhân tố lòng người hiểm ác và bình luận ác ý, chắc chắn sẽ có người đứng ra thắc mắc, chẳng qua chỉ là cùng một kiểu dáng xe mà thôi, sao anh có thể chứng minh người trong xe là anh cho được, sao anh chứng minh được anh không phải là người được lôi ra chịu trách nhiệm chứng minh Tiết Uyển Đồng trong sạch?

Đơn giản mà nói, người đăng bài không đăng biển số xe, đục nước béo cò. Chính là muốn khiến Tiết Uyển Đồng có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch được.

- Đại ca…

Hà Thiên Phong còn chưa nói xong, Tần Dương đã trực tiếp ngắt lời cậu nói:

- Người trong xe là tôi đấy, là tôi đưa cô Tiết về.

Hà Thiên Phong trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương hỏi:

- Đại ca, chuyện này là thế nào vậy?

Trên mặt Tần Dương lộ ra vài phần cười khổ:

- Hôm đó, cô ấy không phải là bị người ta đánh mắng vu tội cho là hồ ly tinh, tiểu tam hay sao. Trong lòng cô ấy rất buồn, muốn uống rượu. Tôi vốn định mời cô ấy đến liên hoan với mọi người, nhưng cô ấy thấy ngại nên không đi. Tôi đưa Hàn Thanh Thanh về xong thì mời cô ấy đi ăn khuya…

- Vì lâu rồi tôi cũng không được thả lỏng, có hơi kiềm chế, cũng muốn được thoải mái say sưa. Nhưng tôi sợ xung quang trường không an toàn, sợ bị người ta nhòm ngó cho nên mới lái xe lên đỉnh núi. Vừa ngắm đèn đuốc của thành phố, vừa uống rượu. Về sau ngủ mấy tiếng trong xe, sáng ra tôi đưa cô ấy về…

Tần Dương không che giấu gì cả, thản nhiên nói ra chuyện trải qua.

Hà Thiên Phong có hơi kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Được đấy đại ca, cậu với chị Tiết có quan hệ không tệ nhỉ.

Tần Dương nhẹ giọng giải thích:

- Tự tôi giúp cô ấy trị bệnh, tôi cũng từng giúp cô ấy giải quyết một ít chuyện gia đình, cho nên chúng tôi là quan hệ bạn bè.

Hà Thiên Phong tỉnh ngộ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái

Y thuật thần kỳ của Tần Dương, bọn họ đều biết. Năng lực của hắn mọi người cũng đều rất rõ, cho nên nói hắn giúp đỡ và trị bệnh cho Tiết Uyển Đồng, thì đây quả thực là chuyện rất bình thường. Dù Tiết Uyển Đồng là giáo viên, nhưng cô ấy đối xử với Tần Dương như người trưởng thành, đối xử như bạn bè, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Ra là thế, tôi nói sao mối quan hệ của hai người lại tốt như vậy chứ, còn cùng lên núi hoang uống rượu nguyên đêm nữa, he he…

Tiếng he he cuối cùng của Hà Thiên Phong rất hợp với điệu cười trên mặt của cậu, rất tự nhiên lộ ra mấy phần hèn hạ.

Tần Dương đương nhiên hiểu ý tứ trong nụ cười của Hà Thiên Phong, đành chịu nhún nhún vai:

- Vốn là chuyên rất bình thường, nhưng không tránh được bị người xấu gây chuyện sau lưng. Cậu nói xem, tôi có nên ra mặt làm rõ chuyện này không?

Hà Thiên Phong vội ngăn cản:

- Đừng! Chuyện này cậu không được nói!

Tần Dương nhướn mày, sau đó thần sắc ảm đạm lại. Bởi vì hắn cũng nghĩ ra nguyên nhân vì sao Hà Thiên Phong nói như vậy.

Tiết Uyển Đồng là giáo viên, Tần Dương là học sinh. Đây là điểm mấu chốt.

Dù cho mối quan hệ giữa hai người rất bình thường, không vượt quá bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào. Nhưng lòng người hiểm độc, người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Không giải thích còn được, chứ nếu giải thích sợ là tình hình còn tệ hơn lúc trước. Dù ngoài mặt người khác không nói gì, nhưng trong lòng không biết chừng còn nghĩ bẩn thỉu hơn nhiều.

Chuyện bức ảnh của Tiết Uyển Đồng bị lộ, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nhỏ mà nói thì là chuyện riêng tư của người ta, bất kể là người ta là bạn bè, người yêu hay là quan hệ gì khác, không ai quản được. Tiết Uyển Đồng là người độc thân, làm sao đều được. Nếu có người hỏi, tùy ý nói một câu “Đó là bạn trai của tôi” là được rồi. Nhưng nếu nói về mặt lớn, áp lực dư luận có thể khiến người ta sụp đổ, con người vốn sống trong một tập thể, lúc mà mọi người đều dùng một loại ánh măt dị thường để nhìn mình, muốn bản thân kiên cường, muốn độc lập một mình. Vậy thì phải cần một trái tim lớn kiên cường mới được.

Dù trên diễn đàn vì có người nói ra thân phận giáo viên của Tiết Uyển Đồng, nên đám học sinh nói chuyện cũng hơi kiêng dè một chút. Nhưng rất rõ ràng là bài viết này đã nổi rồi.

Vì thân phận giáo viên của Tiết Uyển Đồng, nên tài luyên thuyên của đám học sinh đã được nhóm dậy. Chúng đều âm thầm quan tâm đến hướng phát triển của chuyện này.

Tiết Uyển Đồng tự nhiên lại có thể bàng quan với chuyện này, làm như chưa xảy ra. Nhưng e là ánh mắt của học sinh và đồng nghiệp có thể sẽ không giống như trước nữa, cho nên chuyện này cuối cùng vẫn phải được giải quyết.

Có lẽ có thể thử tìm ra người đăng bài đó, dẫn dắt ngọn gió đầu dư luận sang hướng hãm hại. Hắn không sợ ra mặt chứng minh chuyện này, hắn chỉ lo làm tổn thương đến Tiết Uyển Đồng hơn.

Tần Dương hơi cau mày lại:

- Để tôi nghĩ cách.

Lúc tan học, Tần Dương đến tìm Lâm Trúc.

- Ảnh chụp chị Tiết trên diễn đàn, cậu đã nhìn thấy chưa?

Lâm Trúc ừm một tiếng, trong mắt có mấy phần tức giận:

- Người đăng bài có ý xấu xa, đúng là độc ác.

Tần Dương đơn giản nói ra chân tướng sự việc một lượt:

- Dù tôi có thể đứng ra chứng minh chuyện này, nhưng như vậy có thể sẽ thêm phiền phức cho chị Tiết. Cho nên tôi muốn thử cách khác trước, người đăng bài này là ẩn danh đăng lên, cậu có thể giúp tôi tìm ra người đó không?

Lâm Trúc gật đầu:

- Để tôi thử, nặc danh cũng vô dụng. Tôi có thể bí mật đăng nhập vào hệ thống của diễn đàn để tìm tên đăng nhập mà người nặc danh đó dùng và IP đăng nhập. Nhưng đăng ký của diễn đàn trường ta lại không có tên thật chứng nhận hay số điện thoại xác nhận, có thể trực tiếp điền thông tin là đăng ký được, mà có thể không cần xác nhận bất kỳ thông tin thật nào về bản thân cả, cho nên rất khó tìm ra. Nếu đối phương sử dụng máy tính cây để đăng nhập, thì có lẽ có thể xác định được máy tính của đối phương. Nhưng nếu đối phương dùng điện thoại thông minh để đăng nhập tài khoản, thì có lẽ không có cách nào xác định được thân phận của người đó đâu.

Tần Dương gật đầu:

- Được, cậu cứ thử trước đi rồi nói sau.

Lâm Trúc sảng khoái đáp:

- Chuyện này không phức tạp gì, đợi sau khi thi xong tôi sẽ đi làm rõ, có kết quả sẽ báo cho cậu.

Tần Dương quay về vị trí của mình, hắn suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tiết Uyển Đồng.

“Chị đã xem bài viết trên diễn đàn chưa?”
Bình Luận (0)
Comment