Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 702 - Chương 712: Cuối Cùng Vẫn Không Cam Tâm?

Chương 712: Cuối cùng vẫn không cam tâm?
 

- Cậu vất vả rồi! Đi nào! tôi mời cậu đi ăn cơm.

Tần Dương kéo Lâm Trúc ra cửa. Lâm Trúc vẫn không quên mang theo máy tính của mình.

- Ăn cơm cậu mang theo máy tính làm gì?

Lâm Trúc nâng kính, mỉm cười giải thích:

- Máy tính trong phòng máy của tôi với điện thoại và Laptop đều có cái chương trình liên kết với nhau. Chỉ cần đối phương đăng nhập vào tài khoản, thì điện thoại của tôi sẽ báo tin nhắc nhở, tôi sẽ có thể dùng Laptop thực hiện thao tác, không cần phải quay về phòng máy làm gi. Nếu như đối phương ấn vào tập chứa virut Trojan, tôi lập tức có thể điều khiển điện thoại của hắn.

Tần Dương tán thưởng nói:

- Được đấy nhỉ.

Sắc mặt Lâm Trúc bình tĩnh:

- Cái này có là gì đâu. Bài học nhập môn của một hacker thôi mà.

Hai người đi hướng ra khỏi khu nhà ở kiếm một tiệm cơm. Tần Dương gọi một phòng riêng, làm như vậy vì nếu giữa chừng có tình hình gì cũng tiện cho Lâm Trúc thao tác. Dù sao theo lý mà nói thì kẻ tung tin kia nhất định sẽ cực kỳ quan tâm đến diễn biến thông tin trên diễn đàn. Kẻ đó sẽ chú ý tới động tĩnh của tất cả mọi người. Nếu thấy ảnh bị xóa, nhất định kẻ đó sẽ nhanh chóng biết được và nhất định sẽ có động thái kế tiếp.

Tiếp tục đăng tấm ảnh khác?

Cho dù không đăng ảnh thì kẻ đó cũng phải đăng nhập vào tài khoản mà mình đã đăng ảnh để kiểm tra xem nguyên nhân vì sao chứ. Chỉ cần đăng nhập vào sẽ lập tức nhìn thấy hộp thư bên trong. Kiểu gì cũng phải nhấp vào để xem thử chứ, là tin nhắn của hệ thống gửi mà. Nó sẽ vô tình làm người ta mất tính cảnh giác. Nên chắc chắn sẽ mở file bên trong ra, như vậy vi rút Trojan đã xâm nhập thành công.

Nói cách khác, về cơ bản thì tối nay là thời điểm tốt nhất để bắt được kẻ đã đăng bài. Nếu bỏ lỡ qua thời khắc này, e rằng sẽ không còn dễ dàng được như vậy nữa. Hoặc là kẻ đó sẽ không mở file có chứa virut, hoặc là hắn vô cùng cẩn thận không đăng ảnh nữa và mai danh ẩn tích từ đó.

Mấu chốt ở chỗ là liệu kẻ đó dừng sự thỏa mãn ở đó không? Kẻ đó chấp nhận dừng lại ở đây sao?

Tần Dương gọi một cái lẩu khô, mấy món rau, một lốc bia rồi bắt đầu uống cùng Lâm Trúc.

- Gần đây tôi suốt ngày bận việc tu hành, rất ít khi tới trường. Còn cậu dạo này thế nào, vẫn suôn sẻ chứ?

Dĩ nhiên Lâm Trúc hiểu ý Tần Dương là gì, mỉm cười nói:

- Ổn lắm! Có một danh phận thực sự rất tốt. Mặc dù có những quy định quản thúc đi kèm, nhưng thực ra nó vẫn khá thoải mái. Chí ít không làm loạn ở trong nước, không gây ra nguy hại hay tổn thất gì nghiêm trọng. Thật ra rất nhiều chuyện cũng là một mắt nhắm một mắt mở thôi.

Tần Dương nâng ly lên:

- Lưng tựa cây đai thụ thì dễ hưởng bóng mát. Dù một tên hacker có thể được tự do muốn làm gì thì làm hơn, có thể làm những chuyện mà mình muốn làm. Nhưng như vậy không có nghĩa là “muốn làm gì thì làm” là chuyện đúng đắn, khi có một quy định nào đó ràng buộc lại cũng rất tốt. Cậu có thi hành nhiệm vụ không, à, ý tôi là bọn họ có sắp xếp việc gì cho cậu làm không?

Lâm Trúc cười nói:

- Có, nhưng cũng không nhiều, yêu cầu của trưởng phòng Hoắc đối với tôi kỳ thật cũng không cao. Có lẽ là do bây giờ tôi còn là học sinh, vẫn còn đang thuộc giai đoạn bồi dưỡng và phát triển. Có lẽ đợi sau khi tôi tốt nghiệp xong, có thể sẽ đi làm ngay, đến lúc đó nhiệm vụ chắc sẽ nhiều hơn.

Tần Dương hiểu ý gật đầu:

- Khó không?

Lâm Trúc lắc lắc đầu:

- Cũng tàm tạm, cũng chưa vấp phải việc gì khó giải quyết, dù sao thì nhiệm vụ mà bọn họ giao cho tôi tính ra cũng không khó lắm.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Vậy thì cố gắng vào, tranh thủ sau này vượt qua người thấy hướng dẫn bí mật kia của cậu!

Lâm Trúc cười nói:

- Làm gì dễ như vậy! À đúng rồi, lão đại! Tôi có một chuyện luôn muốn hỏi...

Tần Dương cầm đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng:

- Hỏi đi.

Ánh mắt Lâm Trúc có chút do dự:

- Có phải cậu cũng là người thuộc biên chế Long Sào hay không?

Tần Dương cười cười:

- Tôi có một chức danh, cứ xem là như thế đi. Chỉ là cũng tương đối thoáng, chủ yếu là quan hệ của sư phụ tôi với người phụ trách ở đó tương đối quen. Nên cho một cái chức, cũng chẳng có yêu cầu gì nhiều với tôi. Chứ nếu không, cậu cảm thấy tôi có thể yên ổn mà đi học ở đây sao?

Lâm Trúc cười cười tỏ vẻ thoải mái, cũng rất biết điều nên không hỏi thêm nữa. Dù sao bây giờ Lâm Trúc cũng chịu sự quản lý của Long Sào. Quy tắc giữ bí mật hắn cũng đã được học qua. Mối quan hệ của hai người mặc dù rất tốt, nhưng có nhứng thứ phải kiêng kị thì tốt hơn hết là vẫn nên kiêng kị, Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt đối với mình.

- Hiểu rồi, khó trách cậu và trưởng phòng Hoắc thân như vậy. Tôi đúng là được nhờ phúc của cậu, nếu không có mối quan hệ này của cậu Chỉ e rằng chuyện lúc trước cũng không thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy. Nào! Tôi mời cậu một ly.

Tần Dương giơ ly lên, cười nói:

- Không khoa trương đến mức như cậu nói đâu. Cậu là một nhân tài. Nếu bọn họ đã để ý đến cậu thì dù có bị phạt chút đỉnh, nhưng cái mục tiêu tổng thể so với cậu bây giờ cũng không có gì khác biệt mấy. Cùng lắm thì là lúc tiếp xúc ban đầu có thể sẽ không thoải mái giống lúc trước thôi.

- Ừh! Dù sao đi nữa thì nói tóm lại là vẫn phải cảm ơn cậu.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cùng chỗ anh em, đừng khách sáo vậy. Đấy nay không phải là tôi có việc nhờ vẫn tìm cậu giúp ngay đó sao, cũng đâu có nhiều lời với cậu.

Lâm Trúc nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi, lão đại! Chuyện trước đó cậu bị treo tiền thưởng ở Bloody Tusk, muốn tìm ra vị trí của Bloody Tusk. Tôi đã kể chuyện này với thầy hướng dẫn của tôi rồi. Ông ấy viết một chương trình nói là có thể thử xem sao. Có điều bây giờ việc đã giải quyết xong rồi, nên cũng chả dùng đến nữa.

Mắt Tần Dương sáng lên:

- Thầy hướng dẫn của cậu đã viết ra một chương trình có thể tìm ra địa chỉ của một trang mạng sao ?

Lâm Trúc giải thích nói:

- Ông ấy không chắc chắn là nó có thể được, chỉ nói là có thể thử xem. Hơn nữa, nó còn cần một vài số tài khoản nữa. Nói tóm lại là rất phức tạp. Lão đại, ngươi còn muốn thử không?

Tần Dương nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:

- Tờ đơn cũng đã hủy được rồi. Nên đương nhiên là không cần làm nữa, huống hồ kẻ có khả năng tạo được trang web sát thủ, đều là những kẻ không hề dễ động tới được. Nếu không phải hết cách thì chẳng ai lại muốn động đến bọn chúng cả.

Lâm Trúc gật đầu:

- Được, tôi sẽ học qua lập trình này xem sao. Đây là một lập trình rất tốt. Sau này có khi sẽ còn dùng đến.

Tần Dương cười nói:

- Tốt! Nếu sau này có chuyện tương tự như vậy thì tôi sẽ tìm cậu!

- Được, không thành vấn đề!

..

Trong một căn phòng nào đó của đại học Trung Hải.

Một người con gái ngồi trên ghế với chiếc Laptop để trước mặt. Người con gái này này sử dụng chuột rất thuần thục. Cô mở diễn đàn của trường đại học Trung Hải ra.

Ánh mắt của cô gái lướt qua danh mục những tấm ảnh. Sắc mặt bỗng nhiên ngây ra, di chuyển con chuột lên xuống mấy lần, được lúc lại qua trang. Nhưng vẫn không tìm thấy tấm ảnh mà mình muốn tìm.

Không thấy tấm ảnh nữa!

Nhất định là bị nhân viên quản lý xóa đi rồi!

Ánh mắt của cô gái tỏ ra có phần lo lắng. Chẳng lẽ cô ta đã báo cho lãnh đạo trường?

Cô gái cẩn thận lật kiểm tra lại một lượt những tin ảnh mới, nhưng không có thứ đang làm cô lo lắng, chỉ có một số sinh viên suy đoán lung tung.

Có nên để nó kết thúc như vậy không?

Biểu hiện trên mặt của cô gái có chút hơi do dự. Nhưng cuối cùng nét mặt đó vẫn toát ra chút không cam tâm.

Cô mở ngăn kéo trước mặt, lấy từ bên trong ra một chiếc điện thoại trông có vẻ cũ kĩ rồi mở nguồn. Sau đó vào trang diễn đàn của trường rồi đăng nhập tài khoản và mật mã của mình.

Vào tài khoản của mình kiểm tra xem, quả nhiên phát hiện tấm ảnh của mình đã bị xóa. Hơn nữa trong hộp thư còn có một thư từ hệ thống gửi đến.

Cô gái mở hộp thư của hệ thống gửi tới rồi đọc lướt qua, thấy bên trong có một file đính kèm, tiện tay mở ra xem...
Bình Luận (0)
Comment