Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 703 - Chương 713: Thì Ra Là Cô Ta

Chương 713: Thì Ra Là Cô Ta
 

[Ting ting, ting ting!]

Lâm Trúc đang uống rượu liền đặt ly rượu xuống rồi cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh người lên, cậu nhìn qua màn hình một cái mắt liền phát sáng.

- Tên đó đăng nhập rồi này!

Lâm Trúc vội với lấy chiếc cặp đựng máy tính rồi lấy máy tính mở ra, refresh lại máy rồi mở một trình duyệt lên.

- Bây giờ chờ xem tên này có nhấp vào virut Trojan mà tôi gửi qua không đã.

Tần Dương lập tức cũng khẩn trương hẳn lên, hắn đứng bật dậy đi đến sau lưng Lâm Trúc, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

Lâm Trúc cũng không có thao tác gì mà chỉ yên lặng chờ đợi như vậy.

Hai phút sau, trên máy tính đột nhiên truyền đến âm thanh “Tích” một tiếng, sau đó phần mềm đang được mở trên màn hình bắt đầu có biến đổi.

- Ha, tên đó mở nó rồi!

Lâm Trúc nhướng mày, trong mắt cậu có mấy phần hưng phấn. Hai tay cậu đặt lên bàn phím, nhanh chóng thao tác. Mấy phút sau Lâm Trúc vui vẻ nhấn enter rồi ngồi thẳng lưng dậy.

- Ok, khống chế được điện thoại rồi!

Thần sắc của Lâm Trúc trở nên thoải mái, ngón tay gõ lách cách, miệng cười nói:

- Bây giờ để các anh đây xem bộ mặt thật sự của chú mày đi nào, xem ảnh của tên đó trước. Ặc, có đến mấy trăm tấm luôn này, cứ tải xuống cái đã.

Tần Dương hiếu kỳ hỏi:

- Không phải có thể mở camera trước à, sao không trực tiếp mở luôn đi?

Lâm Trúc cười đáp:

- Điện thoại của một người mà lưu trữ mấy trăm bức ảnh, thì từ mấy trăm tấm ảnh này hoàn toàn có thể đoán ra người đó là ai rồi còn gì. Mở camera có khả năng xuất hiện sai lệch, làm kinh động đến người ta, cho nên chúng ta vẫn nên làm ổn thỏa một chút. Mà mạng cũng nhanh mà, tải có mấy trăm bức ảnh có bao lâu đâu.

Tần Dương gật gật đầu không nói gì nữa. Đánh nhau thì hắn vốn lợi hại rồi, nhưng nói đến kỹ thuật hacker, thì hắn chỉ là một tên ngoại đạo thôi. Dù hắn cũng hiểu rất nhiều thao tác của máy tính, nhưng khoảng cách đến được với hacker vẫn còn xa xôi lắm.

- Người đó đang chỉnh sửa bài viết, chắc là chuẩn bị đăng lại đó.

Lâm Trúc vừa chờ đợi, vừa theo dõi hoạt động thao tác của chủ nhân tài khoản này thông qua hệ thống của diễn đàn. Dù có khoảng cách, hai người cũng không có mặt đối mặt, nhưng thông qua hệ thống vẫn có thể thấy rõ ràng đối phương nhấp nút đăng bài lúc mấy phút mấy giây.

- Có xem được người đó đang chỉnh sửa gì được không?

Lâm Trúc lắc đầu đáp:

- Cái đấy thì không, bắt buộc phải đợi người ta đăng lên mới biết được. Chỉ có thể theo dõi thao tác của họ mà thôi, không thể xem nội dung họ đang thao tác là gì được. Hacker cũng có phải là vạn năng quái đâu.

Tần Dương ừm một tiếng:

- Có thể theo dõi vị trí người đó lên mạng được không?

Lâm Trúc thao tác trên bàn phím một lúc:

- Khu ký túc giáo viên, gần với vị trí chụp ảnh lúc đầu. Khả năng là một giáo viên nào đó của trường. Học sinh đâu có rảnh rỗi đi quan tâm mấy cái gì đó như này. Nói đúng ra thì, trước hết chưa nói chuyện này vốn chẳng có vấn đề gì, mà nếu thật sự có gì đó thì đám học sinh cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị đâu. Một năm này, còn ít đám học sinh ra ngoài buông thả gì đó sao. Cái chính vẫn là cô Tiết đắc tội với người ta, nên người ta mới cố ý chỉnh cô ấy thôi.

Tần Dương cũng gật đầu đồng ý:

- Cái chính là vậy, cũng không biết là ai.

Lâm Trúc cười he he đáp:

- Tôi đoán khả năng cao là phụ nữ.

Tần Dương híp mắt nhìn cậu:

- Phụ nữ? Đố kỵ? Lẽ nào không thể là đàn ông vì yêu nên sinh hận à?

Lâm Trúc nhún nhún vai:

- Chín người mười ý. Tôi thấy với tính cách của cô Tiết thì dù là người ái mộ theo đuổi, thì cô ấy cũng không thể quá trực tiếp làm tổn thương ai. Nhiều nhất là khéo léo từ chối thôi, có lẽ không đến bước làm tổn thương ai tới mức vì yêu sinh hận đâu. Còn phụ nữ ý mà, he he, tâm tư người bình thường khó mà đoán nổi.

Tần Dương chăm chú nhìn Lâm Trúc, cười nói:

- Cậu có ý kiến với phụ nữ à?

- Ha ha, chỉ là thảo luận học thuật thôi, nói rõ nha tôi không có ý kiến gì với phụ nữ cả. Mà thật có ý kiến, thì mẹ tôi sẽ là người xử lý tôi đầu tiên đấy…

Lâm Trúc cười nói câu này xong rồi đột nhiên ngưng lại, ngón tay cậu không ngừng thao tác:

- Tải ảnh xong rồi này, bọn mình xem ảnh trước hay là mở camera trước đây?

- Mở camera trước đi, coi như dù có bị người đó phát giác cũng không có việc gì.

Tần Dương lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn hình:

- Tôi chỉ muốn biết người đó là ai, chứng cứ gì đó, tôi không để ý, cũng không cần!

- Oke!

Lâm Trúc thao tác một hồi rồi enter.

Màn hình máy tính đột nhiên nhảy ra gương mặt của một người phụ nữ. Dù chỉ nhìn được phân nửa, nhưng Tần Dương và Lâm Trúc đều nhận ra ngay lập tức.

Trịnh Mai!

Chủ nhiệm lớp ba khoa tiếng Anh!

Trịnh Mai đang cau mày, rõ ràng là đang chỉnh sửa tin tức, căn bản là không hề phát giác ra camera trước của mình bất chi bất giác đã bị mở ra, càng không biết bản thân mình đã bị lộ tẩy.

Tần Dương hỏi:

- Có thể giữ lại một ít bằng chứng có tính định hướng không?

Một khắc mà Tần Dương nhìn thấy Trịnh Mai đó, trong đầu hắn đã nghĩ xong cách xử lý chuyện này. Nhưng nếu có thể giữ lại bằng chứng mang tính định hướng thì đương nhiên là càng tốt hơn.

Lâm Trúc cười đáp:

- Có thể giữ lại một ít, nhưng bằng chứng chỉ có thể định hướng được cái điện thoại mà cô ấy thao tác đó thôi. Còn chụp ảnh màn hình, cái này cậu biết rồi đấy. Người ta tin thì tin, chứ người ta mà không tin thì nói gì cũng đều vô dụng thôi. Vả lại cách này của chúng ta cũng không thích hợp lộ ra ngoài đâu.

Tần Dương hiểu gật đầu:

- Ok, làm như cậu nói đi, lưu lại tất cả những chứng cứ có thể. Tôi chỉ cần chứng minh cho một vài người là được.

- Cái này đơn giản.

Lâm Trúc lách cách bắt đầu thao tác, sau đó bắt đầu chính lý lại một ít lịch sử đăng nhập, IP, thao tác ghi chép, chụp ảnh màn hình, … Tần Dương quay về lại vị trí của mình không hề gấp gáp.

Một lúc sau, Lâm Trúc thu tay lại khỏi bàn phím, cười nói:

- Xong, tôi gom hết tất cả chứng cứ rồi gửi cho cậu rồi đấy. Dùng thế nào thì cậu xem mà làm, chỉ cần đừng để lộ tôi ra là được.

Tần Dương cười đáp:

- Yên tâm, bảo đảm là không có vấn đề gì.

Tần Dương nâng ly rượu lên rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn lại đặt ly rượu xuống rồi cầm điện thoại lên.

Vừa rồi hắn chỉ muốn chờ Lâm Trúc thu thập chứng cứ, mà quên khuấy đi mất một chuyện. Đó chính là không phải Trịnh Mai đang chỉnh sửa bài viết hay sao, cô ấy lại đăng bài viết gì lên đây?

Tần Dương dùng điện thoại lên diễn đàn của trường, hắn mở chuyên mục bài viết ra, mắt quét một lượt rồi lập tức liền cau mày lại.

“Giáo viên bây giờ đều cởi mở như vậy sao?”

Sắc mặt Tần Dương trầm xuống, hắn nhấp vào bài viết xem. Bên trong bài viết vẫn là một vài bức ảnh, không những gồm vài bức ảnh lúc trước, mà còn thêm hai bức nữa. Một tấm trong đó bất ngờ lại là bức ảnh chụp toàn bộ chiếc xe của hắn, biển số xe chụp rõ nét dễ thấy.

Phía sau những tấm hình này còn có một câu.

“Tình cờ phát hiện, chiếc xe này là của Tần Dương-sinh viên lớp hai năm hai khoa tiếng Anh, Tiết Uyển Đồng chính là chủ nhiệm lớp của cậu ta. Hôm đó, Tần Dương đã can dự vào tranh cãi, rồi còn đánh một cặp vợ chồng đến tìm Tiết Uyển Đồng gây phiền phức nữa. Cô trò cũng có thể như vậy, ha ha…”

Sắc mặt của Tần Dương đột nhiên sa sầm lại.

Nếu nói bài viết lúc trước chỉ là một loại dạy dỗ ác ý, còn bài viết này bây giờ chính là công kích ngang nhiên công khai không chút che đậy!

Cô trò!

Đêm không về ký túc xá, thâu đêm suốt sáng bên cạnh nhau!

Đã làm gì?

Ánh mắt của Tần Dương lộ ra tia lạnh lùng nghiêm nghị không chút che dấu. Người phụ nữ này thật sự quá nham hiểm rồi!

Tần Dương nhìn bài viết này một cái, vừa mới được đăng lên thôi mà lượng chia sẻ đã kinh người rồi. Rõ ràng đã được người ta phát tán cùng một lúc.

Tần Dương cầm lấy điện thoại, gọi cho phó hiệu trưởng Chu Càn…
Bình Luận (0)
Comment