Chương 714: Để tôi xử lí.
Trong ký túc xá giáo viên, Trịnh Mai nhìn bài viết của mình trên diễn đàn không ngừng được bình luận và chia sẻ, thì khóe miệng cô ta lộ ra vài nét cười lạnh.
Bài viết lần trước chỉ là lên dây cót thôi, kích phát tính tích cực của mọi người, khiến mọi người phỏng đoán nhiều lên. Như vậy trong đầu mọi người mới có đủ loại suy đoán ly kỳ, cuối cùng tung chân tướng ra, mọi người sẽ càng thêm bùng nổ vang dội.
Fuck, thì ra là như vậy.
Mình quả nhiên đoán trúng rồi!
Ha ha, đúng là vậy, mình quá là siêu rồi!
Cách nghĩ những điều như vậy sẽ xuất hiện trong đầu của những kẻ đứng ngoài hóng hớt suy đoán bây giờ và lúc trước. Sau đó bọn họ sẽ càng thêm nhiệt tình đi chia sẻ chuyện này, như vậy cô ta cũng đạt được mục đích.
Dù sinh viên cũng có thể coi là người trưởng thành rồi, nhưng tình cảm cô trò vẫn là một đề tài vô cùng tế nhị. Bất kể chân tướng là thế nào, chỉ cần chủ đề này ầm ĩ lên, thì Tiết Uyển Đồng đó chết chắc luôn rồi. Có thế nào cũng không thể giải thích được.
Sau chuyện này, trường học vì giữ gìn bộ mặt, chắc chắn sẽ tiến hành một vài điều tra với Tiết Uyển Đồng. Với tính cách của Tiết Uyển Đồng, thì dù nhà trường không khai trừ cô, thì cô cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại trường được nữa.
Bài viết được truyền bá rất sôi nổi. Đám sinh viên vốn là tuổi trẻ thanh xuân sinh lực tràn trề, bây giờ nhìn thấy thông tin bát quái như vậy còn có thể không kích động được sao. Bất kể có phải là sự thật hay không, thì cứ chia sẻ cái đã rồi tính tiếp.
“Yo, tình yêu cô trò à. Không biết là thật hay giả đây.”
“Tin sốc đây. Chuyện không thể không nói về cô giáo xinh đẹp năm hai khoa Anh và sinh viên soái ca…”
“Ha ha, tôi cảm thấy tin này sắp hot rồi, cũng không biết thật hay giả.”
“Cũng không biết là đã đắc tội với ai, mới bị người ta chỉnh ác như này. Cô giáo xinh đẹp phen này thảm rồi.”
Trịnh Mai nhìn mấy dòng bình luận này, cô ta nâng chén trà ở bên cạnh lên, ánh mắt có hơi đắc ý.
Tiết Uyển Đồng chắc chắn không thể suy đoán ra được là mình đâu nhỉ?
Hừ, thật muốn xem biểu tình trên gương mặt Tiết Uyển Đồng lúc thấy được thông tin này, là xấu hổ hay là phẫn nộ đây nhỉ?
Trịnh Mai nhìn Tiết Uyển Đồng không thuận mắt từ lâu rồi. Tiết Uyển Đồng trẻ tuổi xinh đẹp, rất được sinh viên yêu quý. Dù là nữ sinh cũng đều quý mến cô ta, thậm chí lúc trước cô còn từng nghe một vài sinh viên trong lớp cô ta bàn tán, tại sao giáo viên chủ nhiệm lớp chúng không phải là Tiết Uyển Đồng, mà lại là Trịnh Mai?
Chuyện này khiến Trịnh Mai rất khó chịu với Tiết Uyển Đồng. Mà trong đêm liên hoan chào mừng sinh viên năm nhất, Tần Dương còn mạnh mẽ đánh vào mặt của cô ta, khiến cô ta mất mặt trước mặt sinh viên lớp ba, cô ta lại càng thêm căm hận Tiết Uyển Đồng. Bây giờ gặp được một cơ hội như vậy, sao cô không báo thù một chút cho được?
Cô ta phải đuổi Tiết Uyển Đồng ra khỏi trường!
Còn về hành vi của cô ta có làm tổn thương Tiết Uyển Đồng hay không, có gây ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của cô ấy hay không, cô ta vốn đã nghĩ đến rồi!
Lúc cô ta đang đắc ý xem sơ qua một lượt bình luận, lúc nhấp chuyển trang thì đột nhiên nhảy ra một nhắc nhở.
“Trang web của bạn hiện không tồn tại…”
Mặt Trịnh Mai biến sắc, cô ta nhanh chóng reset lại nhưng vẫn là nhắc nhở như vậy. Cô ta mở lại trang web diễn đàn, cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên là không còn bài viết này nữa rồi.
Trịnh Mai cầm lấy điện thoại của mình, đăng nhập mật khẩu tài khoản, cô ta cẩn thận thao tác tìm kiếm một hồi, thì phát hiện ra một chuyện khiến cô ta lo lắng.
Tài khoản của cô ta đã bị khóa rồi.
Trịnh Mai không làm thử lại nữa mà tắt điện thoại đi, cô ta để điện thoại vào trong ngăn kéo, ánh mắt hơi có chút thấp thỏm.
Chắc không xảy ra vấn đề gì chứ?
…
“Người đăng bài là Trịnh Mai, chị không cần quan tâm nữa, cứ giữ im lặng là được. Ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết, trước đó chị không cần tranh luận thêm gì đâu.”
Tiết Uyển Đồng đọc xong tin nhắn của Tần Dương, thì đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Trịnh Mai!
Không ngờ lại là cô ta?
Lúc bài viết thứ hai được chia sẻ điên cuồng, cũng có người chia sẻ với cô. Sau khi xem xong, trong đầu Tiết Uyển Đồng có phần mơ hồ.
Mình rốt cuộc đã đụng chạm đến ai, mà người ta lại ác độc với mình như vậy?
Mình nên làm như thế nào đây?
Ra mặt phủ nhận, hay là nói ra chân tướng?
Tin tức này được phát tán ra, có ảnh hướng xấu đến Tần Dương hay không?
Lúc Tiết Uyển Đồng đang mù mịt không tôi, thì cô nhận được tin nhắn của Tần Dương.
“Sao cậu điều tra ra được là cô ta?”
Tần Dương: “Em tìm một hacker, nên lấy được quyền quản lý diễn đàn. Gửi một con virut Trojan cho cô ấy, sau đó thì xóa bài viết của cô ấy đi. Lúc cô ấy đăng nhập lại lần nữa thì sẽ nhấp mở virut Trojan, sau đó ảnh trong điện thoại sẽ bị trộm đi mất, bọn em còn mở camera trước để nhìn thấy mặt của cô ấy.”
Tiết Uyển Đồng kinh ngạc, lại có thể làm như vậy sao?
Hacker này quá lợi hại rồi đi!
Chẳng qua là nhớ lại một chút, Tần Dương có bản lĩnh như vậy, thì quen biết một hacker giỏi có lẽ cũng không có bất kỳ vấn đề gì, không hề cảm thấy có gì lạ.
“Cậu định giải quyết thế nào?”
Tần Dương: “Ngày mai chị sẽ biết, bài đăng đã bị xóa, tài khoản của cô ấy cũng bị khóa rồi nên không thể làm gì được nữa đâu. Ngày mai chuyện này sẽ kết thúc.”
Tâm tình trong lòng Tiết Uyển Đồng đột nhiên phức tạp, ngón tay cô đặt lên bàn phím nhưng không biết phải nói gì. Cô do dự hồi lâu mới gõ ra một chữ.
“Ừ!”
Đặt điện thoại xuống, Tiết Uyển Đồng thở dài thườn thượt một hơi.
Thế mà lại là Trịnh Mai.
Mình đâu có giở trò gì với cô ta đâu?
Vậy mà cô ta lại hãm hại mình như vậy, cô ta hận mình đến thế sao?
Dù bài đăng đã bị xóa rồi, nhưng từ độ hot của bài đăng có thể thấy được rõ ràng tin tức này đã bị phát tán rồi, e là bây giờ có rất nhiều người đã biết chuyện này.
Dù Tần Dương bảo cô không cần suy nghĩ nhiều, không cần phải nói gì nhiều đợi hắn giải quyết chuyện này. Nhưng cô thật sự trơ mắt nhìn như vậy hay sao?
Vả lại loại chuyện này một khi gây xôn xao, lòng người đáng sợ. Dù có nói ra chân tướng, thì có ai sẽ tin. Dù trước mặt không nói gì, nhưng trong lòng nhất định đang nghĩ về một hướng u tối nào đó?
Tiết Uyển Đồng cầm lấy điện thoại, cô nhẹ nghiến răng. Đôi mắt vốn có hơi do dự dần chuyển sang kiên quyết.
Cô có một quyết định ở trong đầu.
…
Buổi sáng lúc Tiết Uyển Đồng đến văn phòng, cô phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô đều đầy sự khác thường không hề che đấu.
Nghi hoặc, ghét bỏ, khinh thường, lo lắng, cười trên nỗi đau của người khác, …
Quả nhiên mọi người đều đã biết cả rồi.
Thời đại internet, việc truyền bá thông tin quả nhiên rất nhanh nhạy!
Tiết Uyển Đồng chế nhạo trong đầu một câu, cô ngẩng đầu lên không nhìn đến những ánh mắt đó mà đi đến vị trí của mình.
Chỗ đối diện không xa với Tiết Uyển Đồng là vị trí làm việc của Trịnh Mai, Trịnh Mai cũng đã ngồi vào chỗ làm việc của mình từ sớm. Nhìn thấy Tiết Uyển Đồng đi đến, trên mặt Trịnh Mai giả bộ thân thiết hỏi:
- Cô Tiết, tối qua trên diễn đàn của trường có người nặc danh đăng lên một bài viết có liên quan đến cô đấy, cô đã xem chưa?
Tiết Uyển Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt cô có hơi lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Mai.
Cô không nói gì, mà chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn Trịnh Mai.
Trịnh Mai bị ánh mắt nhìn chăm chú của Tiết Uyển Đồng làm cho trong lòng có hơi rờn rợn, trên mặt cô ta miễn cưỡng nở nụ cười:
- Cô Tiết, cô nhìn tôi như vậy làm gì, tôi chỉ là thấy người đăng bài viết đó quá xấu xa, cũng không có chứng cứ chính xác gì mà lại đăng lung tung như vậy. Quả là quá không có trách nhiệm.
Tiết Uyển Đồng khẽ cười, trong mắt cô phảng phất như có một nụ cười giễu cợt:
- Cô Trịnh, cô cũng thấy là người đó quá xấu xa à?