Chương 715: Giao Chiến
Trịnh Mai đương nhiên không phải là cảm thông với Tiết Uyển Đồng, cô ta chỉ là cười trên nỗi đau khổ của người khác mà thôi.
Cô ta vốn mang tâm trạng đắc ý, muốn nhìn xem dáng vẻ kinh hoàng lúng túng, không làm chủ được tinh thần của Tiết Uyển Đồng. Nhưng Tiết Uyển Đồng lại trấn tĩnh ngoài dự đoán, trên người Tiết Uyển Đồng có một sự mạnh mẽ khác hoàn toàn sự mềm yếu khi trước.
Tiết Uyển Đồng nhìn cô ta như vậy, không biết tại sao lại khiến cô ta có một loại cảm giác phát hoảng trong đầu.
- Đúng vậy, người đăng tin đó quá là xấu xa… Loại chuyện này dù bản thân mình biết được, thì sao có thể đăng tung lên diễn đàn được chứ, ảnh hướng quá không tốt.
Trịnh Mai nói xong câu đó lại thấy bản thân mình tự nói mình xấu xa thì hình như quá mất mặt rồi, nên cô ta đổi lại giọng điệu, giọng nói liền có mấy phần vui trên nỗi đau của người khác.
Dẫu sao thì mối quan hệ giữa cô ta và Tiết Uyển Đồng cũng không quá tốt, mọi người đều rõ cả. Bản thân cô ta không nhất thiết vì chột dạ mà nói những lời không tốt về bản thân mình. Như vậy chứng tỏ bản thân quá yếu đuối rồi đúng không?
Ảnh hưởng rất không tốt?
Tiết Uyển Đồng lạnh lùng nhìn Trịnh Mai, khóe miệng cô cong lên hơn:
- Chuyện này chẳng có gì là ảnh hưởng không tốt cả. Rất nhiều thứ, bản thân con người như thế nào thì sẽ nhìn sự việc như thế đó.
Trịnh Mai biến sắc, câu nói này của Tiết Uyển Đồng rõ ràng là nhằm vào cô ta.
Trịnh Mai cười lạnh nói:
- Ý của cô là chỉ cho phép bản thân cô làm, còn đâu không cho phép người ta nói cô. Tần Dương là sinh viên của cô, cô đừng nói buổi tối hôm đó hai người không ở bên cạnh nhau nhé?
Ánh mắt của Tiết Uyển Đồng hơi có một tia do dự, Trịnh Mai trông thấy sắc mặt của Tiết Uyển Đồng biến đổi, thì hai mắt cô ta đột nhiên sáng lên.
Nếu nói lúc trước cô ta chỉ là suy đoán và dẫn dắt ác ý, giờ nhìn thấy biểu tình của Tiết Uyển Đồng, thì cô ta càng chắc chắn rằng buổi tối ngày hôm đó Tiết Uyển Đồng đã ở bên cạnh Tần Dương.
Phút thoáng do dự này của Tiết Uyển Đồng, những người khác trong văn phòng đều trông thấy hết. Ánh mắt của tất cả mọi người thoáng cái trở nên quái dị.
Vốn dĩ mọi người nửa tin nửa ngờ với chuyện này. Nhưng bây giờ Tiết Uyển Đồng lại do dự như vậy, thành ra mọi người lập tức đều xác nhận rồi.
Má, đúng là ở cùng với nhau thật.
Có khi nào tối hôm đó bọn họ thật sự đã phát sinh chuyện gì đó không thể miêu tả được không nhỉ?
Nhớ lại thì buổi chiều hôm đó lúc Tiết Uyển Đồng bị người ta chỉ mặt là hồ ly tinh, Tần Dương chính là người ra mặt đầu tiên bảo vệ cho Tiết Uyển Đồng.
Nhớ lại lúc người phụ nữ đó khóc lóc om sòm chỉ Tần Dương nói hắn ta là bồ nhí của Tiết Uyển Đồng, trong lòng mọi người đều nổi lên vài phần hơi hứng thú.
Lẽ nào Tần Dương và Tiết Uyển Đồng thật sự có mỗi quan hệ nam nữ vượt quá tình cô trò?
- Cô Tiết, lẽ nào những điều trên mạng nói đều là sự thật, cô thật sự ở cùng một chỗ với Tần Dương trên núi hoang suốt cả một đêm. Không lẽ cô thật sự có mối quan hệ gì đó… không chính đáng với sinh viên của mình sao?
Dù Tiết Uyển Đồng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn bị câu nói của Trịnh Mai chọc cho tức giận tới mức sắc mặt tái mét.
- Trịnh Mai, cô ngậm máu phun người!
Mọi người đã không còn nể mặt mũi gì nữa, thì Trịnh Mai cũng không cần phải khách sáo nữa, cô ta liền lớn giọng nói:
- Vậy cô có dám nói buổi tối hôm đó cô không ở cùng với Tần Dương không? Cô mà nói dối thì cả nhà cô chết!
Tiết Uyển Đồng nghiến răng, trừng mắt gắt gao nhìn Trịnh Mai. Cô không thể nói ra những lời đó giống như Trịnh Mai được.
Cãi nhau hay tranh luận với người như thế này, khẳng định là không thể tranh luận được.
- Trịnh Mai, cô chụp trộm những tấm hình đó rồi đăng lên diễn đàn của trường, ác ý dẫn dắt sinh viên. Cô thân là một giáo viên, lẽ nào không cảm thấy xấu hổ sao?
Câu nói của Tiết Uyển Đồng khiến cho tất cả mọi người trong phòng làm việc đều vô cùng khinh ngạc, ánh mắt lập tức quét sang người Trịnh Mai.
Trịnh Mai!
Người đăng tin nặc danh đó là Trịnh Mai sao?
Mặt Trịnh Mai biến sắc, chuyện bí mật nhất trong lòng cô ta lại bị Tiết Uyển Đồng thoáng cái vạch trần, khiến cho toàn thân cô ta bỗng nhiên luống cuống.
- Vớ vẩn! Cô nói bậy! Tôi… tôi không phải là người đăng tin đó!
Rất nhiều giáo viên trông thấy phản ứng kích động của Trịnh Mai, thần sắc trên mặt họ càng thêm cổ quái.
Mẹ nó nữa, lẽ nào người đăng tin đó thật sự là Trịnh Mai sao?
Nếu không phải thì phản ứng này của cô ta quá là kích động rồi đi!
Đây rõ ràng là có tật giật mình!
Tiết Uyển Đồng không nói thêm gì nữa mà chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Trịnh Mai.
Trịnh Mai cũng ý thức được là phản ứng của mình có lẽ quá kích động rồi. Trong lòng cô ta rất hoảng loạn, nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh ngẩng đầu nói:
- Tiết Uyển Đồng, cô đừng có mà vì mình làm chuyện mất mặt mà lôi người khác vào cùng, nói năng xằng bậy. Cô nói tôi là người đăng tin, vậy cô lấy bằng chứng ở đâu?
Tiết Uyển Đồng cười lạnh một tiếng. Câu nói đó của Trịnh Mai, còn có phản ứng của cô ta, thì quyết định trong lòng Tiết Uyển Đồng càng thêm kiên quyết, thái độ cũng càng thêm lạnh lùng, cứng rắn. Tiết Uyển Đồng khẽ ngẩng đầu lên, kiêu ngạo như một con thiên nga.
Trịnh Mai thấy Tiết Uyển Đồng không nói gì, thì lập tức càng thêm ra vẻ nói:
- Tiết Uyển Đồng, cô lấy bằng chứng ra đây. Nếu không có bằng chứng, thì cô như vậy chính là vu khống!
Tiết Uyển Đồng đang định lên tiếng thì cửa phòng đột nhiên hé sáng, có hai người bước vào phòng.
Mọi người quay đầu lại nhìn, sắc mặt đều sợ hãi.
Phó hiệu trưởng Chu Càn đi lên phía trước, sắc mặt ông nghiêm nghị. Chủ nhiệm khoa tiếng Anh thì đứng phía sau, trong tay cầm một cái túi, sắc mặt có hơi khó coi.
- Trịnh Mai, cô vào văn phòng của tôi một lát.
Ánh mắt của mọi người ầm một cái đều thay đổi.
Phó hiệu trưởng đích thân đến, chủ nhiệm khoa đi theo, sắc mặt khó đoán, lại còn đặc biệt gọi Trịnh Mai đi. Đây là làm gì vậy?
Kết hợp với lời nói ban nãy của Tiết Uyển Đồng, trong đầu mọi người đều kinh ngạc. Lẽ nào Trịnh Mai đúng là người đăng tin thật?
Sự việc đã bại lộ rồi?
Nhưng đó không phải là ẩn danh đăng lên sao? Sao Tiết Uyển Đồng lại tra được được nhỉ?
Sắc mặt của Trịnh Mai thoáng chốc cũng trở nên hơi hoảng loạn. Nếu là bình thường, cô ta chỉ mong sao được nói chuyện với chủ nhiệm khoa hoặc phó hiệu trưởng để tạo mối quan hệ cũng tốt. Nhưng trong lúc quan trọng này, hai người họ cùng đến tìm cô ta, ngữ điệu của chủ nhiệm khoa lại khó chịu. Lẽ nào cô ta thật sự bị bại lộ rồi sao?
Trịnh Mai nghiến răng đứng dậy, đi vào văn phòng.
Dù trong lòng cô ta có hơi hoảng loạn, nhưng cô ta tin rằng mình đã chuẩn bị rất tốt, dùng điện thoại để đăng nhập. Hơn nữa chiếc điện thoại đó còn là chiếc điện thoại ngày trước không dùng tới nữa, chắc là sẽ không thể tra ra được cô ta đâu!
Dù Tiết Uyển Đồng hoài nghi cô ta, tố cáo cô ta, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, thì bọn họ sẽ không thể cưỡng chế vu khống cho cô ta được.
Trịnh Mai gõ cửa rồi đi vào.
Mọi người trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng người ngồi xuống làm việc của mình. Nhưng từng suy nghĩ vẫn đặt ở trên người Trịnh Mai đang ở trong phòng.
Rốt cuộc phó hiệu trưởng đến tìm Trịnh Mai là vì cái gì đây nhỉ?
Khoảng chừng mười phút sau, cánh cửa của phòng chủ nhiệm khoa được mở ra.
Trịnh Mai đi ra ngoài.
Trịnh Mai vừa rồi còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vào, bây giờ dường như đã đổi thành người khác. Cô ta cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Giây phút cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người đều quay đầu qua, toàn bộ ánh mắt đều rơi lên người Trịnh Mai.
Họ thấy rõ thấn sắc mất hồn mất vía đó trên mặt của Trịnh Mai, mọi người hình như đều hiểu ra được gì đó.
Tần Dương và Tiết Uyển Đồng buổi tối hôm đó thật sự có đi ra ngoài, người đưa Tiết Uyển Đồng về cũng đúng là Tần Dương. Người lén chụp ảnh lại cũng là Trịnh Mai, người đăng bài lên diễn đàn để dạy dỗ và bôi nhọ Tiết Uyển Đồng cũng đúng là Trịnh Mai.
Phó hiệu trưởng Chu Càn và chủ nhiệm khoa đến rõ ràng là để xử lý chuyện của Trịnh Mai. Nhìn thần sắc của cô ta là biết là cô ta xui xẻo rồi, chỉ là không biết sẽ bị xử phạt gì thôi.
Điểm mấu chốt nhất là Trịnh Mai hôm qua mới ẩn danh đăng tin lên, mà hôm nay đã bị lộ ra rồi. Hơn nữa thấy lời nói ban nãy của Tiết Uyển Đồng, thì hình như cô ấy đã sớm biết kết quả rồi.
Cô ấy đã làm thế nào vậy?