Chương 716: Lần Sau Thì Sao?
Trịnh Mai mất hồn mất vía chậm chạp đi ra khỏi phòng, lúc cô ta đi đến bên cạnh Tiết Uyển Đồng, cô ta dường như hoàn hồn lại đột nhiên dừng bước.
- Cô… Tiết…
Tiết Uyển Đồng không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, trong ánh mắt cô có hơi phức tạp.
Trịnh Mai ngẩng đầu lên, gương mặt tái mét đột nhiên mấy phần ửng đỏ như bị bệnh. Cô ta đột nhiên bước lên một bước, bàn tay túm lấy cánh tay của Tiết Uyển Đồng, như người chết đuối vớ được cọc.
- Cô Tiết, chuyện này là tôi sai rồi. Là tôi đố kỵ cô trẻ trung xinh đẹp, được sinh viên yêu quý. Tôi nhất thời kích động nên mới làm như vậy, cô hãy tha lỗi cho tôi. Cô hãy xin với phó hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa đừng khai trừ tôi. Tôi đồng ý bị xử phạt, chỉ cần để tôi được tiếp tục làm công việc này…
Các giáo viên khác trong phòng làm việc đều đưa mắt nhìn nhau, trên mặt họ đều là sự kinh ngạc.
Khai trừ!
Nhà trường đã quyết định đuổi việc Trịnh Mai!
Chỉ là nhớ lại thì mọi người đều thấy đúng đắn. Thân là giáo viên mà lại dẫn dắt sinh viên bôi nhọ đồng nghiệp của mình, rồi lại giải thích là vì một chút đố kỵ trong lòng?
Chỉ là Tiết Uyển Đồng có thể tha thứ cho Trịnh Mai hay không?
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung lên gương mặt của Tiết Uyển Đồng, chờ đợi quyết định của cô.
Tiết Uyển Đồng hé môi, cô không giựt tay mình đang bị Trịnh Mai tóm ra. Trên gương mặt cô không hề có vẻ đắc ý, có thì chỉ là một loại quyết đoán trầm tĩnh.
- Lúc cô làm chuyện này, có lẽ đã biết hậu quả. Nhưng cô vẫn làm mà không có chút do dự nào, vì trái tim đố kỵ đáng thương của cô. Đến bây giờ mọi chuyện bị phơi bày, thất bại rồi, cô mới cầu xin tôi tha thứ?
- Nội tâm của cô thực sự nghĩ rằng mình đã làm sai rồi? Không có! Cô chẳng qua là muốn giữ lại công việc của cô mà thôi. Và lại có lẽ cô lúc đó không chỉ có lòng ghen ghét với tôi từ trước, mà còn có căm hận nữa. Loại người như cô, có một vài chuyện cô vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được.
Trong mắt Tiết Uyển Đồng có chút bi ai, và cũng có vài phần quyết đoán.
- Tôi sẽ không bây giờ tha thứ cho cô!
Trong mắt Trịnh Mai lộ ra vẻ tuyệt vọng, cô ta khẽ mở miệng dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời.
Con người đều cần sĩ diện.
Cô ta cũng rất hiểu rõ việc mà cô ta làm, thật sự có thể coi là hèn hạ vô liêm sỉ. Nếu chuyện này tiếp tục phát triển, thì thanh danh của Tiết Uyển Đồng sẽ bị mất sạch, cô dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Trừ việc từ chức thì không còn con đường thứ hai nào khác.
Bản thân cô ta làm đến mức tuyệt tình như vậy, thì người ta không tha thứ cho cô ta, không phải là chuyện đương nhiên hay sao?
Trịnh Mai quay người, yên lặng đi ra hướng cửa.
Dù thông báo kỷ luật còn chưa phát ra, nhưng cô ta đã biết kết quả rồi, đã không còn quan trọng nữa.
Tiết Uyển Đồng nhìn Trịnh Mai đi ra khỏi phòng làm việc thì cũng thu tầm mắt lại. Cô trầm tĩnh ngồi tại vị trí của mình mở một cái laptop lên, nhưng ánh mắt cô rõ ràng là vẫn đang ngây ngốc.
Các giáo viên khác trong phòng làm việc bàn tán xôn xao, thi thoảng lại nhìn đến Tiết Uyển Đồng một cái. Trong mắt họ ít nhiều có hơi kinh ngạc và kỳ dị.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người nhỏ giọng hô lên:
- Có thông báo kỷ luật rồi.
Các thầy cô chuyển cho nhau dòng tin thông báo kỷ luật đó, sau khi xem xong lại nhìn đến Tiết Uyển Đồng. Trong mắt họ đã không còn loại quái dị của lúc trước nữa, chỉ còn sự đồng tình.
Điện thoại của Tiết Uyển Đồng cũng vang lên, Tiết Uyển Đồng hoàn hồn lại trong ngây ngốc rồi cầm lấy điện thoại.
Là tin nhắn của Tần Dương gửi đến, là một đường link bài đăng của diễn đàn và còn có một dòng nhắn.
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, chị đừng suy nghĩ nhiều.”
Tiết Uyển Đồng hé miệng, nhấn mở đường link đó, là một dòng thông báo kỷ luật chính thức do nhà trường đăng lên.
Tiết Uyển Đồng xem xong, ắnh mắt có hơi kinh ngạc.
“Hôm qua, trên diễn đàn trường ta có một người nặc danh đăng lên một bài viết dẫn dắt sinh viên bôi nhọ giáo viên Tiết XX của trường ta. Qua điều tra thực tế, buổi chiều ngày hôm qua cô Tiết bị người ta chỉ trích vô căn cứ, trong lòng buồn bã. Ba sinh viên gồm hai nam sinh Tần X, Tôn XX và một nữ sinh Lâm XX trong lớp của cô đã cùng cô ra ngoài giải sầu. Ngày hôm sau Tần X lần lượt đưa Tôn XX, Lâm XX và cô Tiết XX về ký túc xá.”
“Qua điều tra của nhân viên kỹ thuật thông qua IP đăng tin trên mạng, người ẩn danh đăng bài lên là giáo viên Trịnh Mai của khoa tiếng Anh. Vì bất hòa với cô Tiết XX hàng ngày, cho nên đã cố ý xuyên tạc sự thật bội nhọ người khác, tạo thành ảnh hưởng xấu rất lớn. Bên nhà trường họp bàn quyết định, đình chỉ công tác của giáo viên Trịnh Mai, hi vọng mọi người lấy đây làm gương. Có thể tự do ngôn luận trên mạng internet, nhưng không có nghĩa là chúng ta không phải chịu trách nhiệm với ngôn luận và hành vi của chúng ta trên đó!”
Tiết Uyển Đồng đương nhiên là không ở cùng với Tôn Hiểu Đông và Lâm Hiểu Nguyệt, nhưng cô liền hiểu dụng ý Tần Dương làm vậy ngay.
Nếu như nói chỉ có cô và hắn ở với nhau cả một đêm, thì dù họ có không làm gì thì cũng sẽ bị người ta ngờ vực như nhau. Cho nên Tần Dương thêm Tôn Hiểu Đông và Lâm Hiểu Nguyệt vào. Một nữ giáo viên và một nam sinh viên qua đêm với nhau dễ gây cho người ta suy tưởng xa vời, nhưng một nữ giáo viên với một đám sinh viên qua đêm thì đó tuyệt đối là chuyện bình thường, cũng sẽ không có ai suy nghĩ nhiều.
Tôn Hiểu Đông là bạn cùng phòng với Tần Dương, hắn trước đó chắc chắn đã nói qua với cậu ta, nên dù có người hỏi thì khẳng định sẽ nhận được đáp án giống như thông báo này. Cũng có thể nói là hắn giúp cô rửa oan, khiến cô không cần phải đối diện với những ánh mắt kỳ lạ nữa.
Hắn thật là chu đáo.
Tiết Uyển Đồng cụp mắt xuống, nhìn bình luận dưới bài viết đó.
“Fuck, quá là độc ác rồi đi. Ngày thường bất hòa thì đăng tin lên mạng, muốn khiến cho người ta thân bại danh liệt à?”
“Hại người không xong thành ra hại mình, mong các trư vị lấy đây mà làm bài học nha.”
“Tình tiết đảo ngược mạnh luôn.”
“Tôi nói rồi mà, cô Tiết chắc chắn không phải là hạng người như vậy, quả nhiên đều là vu khống.”
“Cầu gì được nấy.”
“Nhà trường đợt này giải quyết nhanh thế nhỉ!”
“Có thể không nhanh được à. Thông tin lan truyền trên mạng rất nhanh đấy, đặc biệt là một mỹ nữ như cô Tiết, từng phút lan truyền toàn quốc. Nếu nhà trường mà không nhanh chóng giải quyết, thì e là cả nước đều biết rồi. Lúc đó mới xử lý thì sợ là chậm rồi.”
“Kệ thế nào, cho một like.”
…
Tiết Uyển Đồng xem một hồi sau đó tắt diễn đàn đi.
Tiết Uyển Đồng đoán là có lẽ Tần Dương đi tìm phó hiệu trưởng Chu Càn đến xử lý chuyện này, cho nên chuyện này mới được xử lý mạnh mẽ vang dội như vậy, Trịnh Mai cũng nhanh chóng bị xử phạt.
Với năng lực của Tần Dương, bây giờ Tiết Uyển Đồng không còn một chút ngạc nhiên nào nữa cả.
Lúc uống rượu trên đỉnh núi ngày hôm đó, cô đã nghe hắn kể rất nhiều chuyện. Đến những chuyện dù nguy hiểm như thế nào, hắn cũng đều có thể giải quyết được, càng không nói đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Chuyện lần này đã qua rồi, dù phải trải qua nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng ảnh hưởng tới bản thân cô cũng không quá lớn. Thậm chí còn có nhiều người đồng tình với cô, vì cô vốn là người bị hại.
Chỉ là mối quan hệ phức tạp giữa cô và Tần Dương, lần này yên ổn trôi qua, còn lần sau thì sao?
Có lẽ từ giờ trở đi, cô chỉ nên đơn thuần coi Tần Dương là sinh viên thôi. Quan hệ bạn bè, quan hệ bác sĩ bệnh nhân, bạn giải sầu, tất cả đều không cần nữa?
Hay là chuyện này vẫn còn cách giải quyết khác.
Tiết Uyển Đồng mở máy tính lên, cô mở Word mở một trang mới. Cô trầm tư vài giây rồi bắt đầu gõ chữ.
“Đơn xin chuyển công tác…”