Chương 717: Cảm giác này thật tốt quá đi.
Chuyện lùm xùm tình cảm cô trò giữa Tiết Uyển Đồng và Tần Dương đã chấm dứt theo bản thông báo kỷ luật này.
Thật ra lúc Trịnh Mai tiết lộ thận phận của Tần Dương, mọi người dù bất ngờ, nhưng chủ yếu chỉ là xem náo nhiệt chứ thật trong lòng không tin gì cả.
Vì sao?
Bởi vì Tần Dương đã quá nổi tiếng trong trường rồi.
Từ lúc Tần Dương bắt đầu nhập học, thông tin về hắn ta chưa bao giờ ngớt trên diễn đàn của trường, có chân trong CLB tán đả, màn độc tấu piano chấn động trong hội trường. Chuyện tình ái giữa hắn với hoa khôi của trường Văn Vũ Nghiên, rồi tranh đấu với Vũ Văn Đào, thi đấu với Đan Ni, tự làm chủ sản nghiệp hàng nghìn vạn của gia đình… Hắn sớm đã trở thành nhân vật phong vân của trường đại học Trung hải rồi.
Mối quan hệ giữa Tần Dương với hoa khôi của khoa Hàn Thanh Thanh và hoa khôi của trường Văn Vũ Nghiên, mọi người cũng đều đã quá rõ ràng. Tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ với một câu hỏi.
Hoa khôi của khoa hay hoa khôi của trường đây?
Dưới tiền đề như vậy, đột nhiên nảy ra tình yêu cô trò. Căn bản mọi người đều không tin, cho nên đợi thông báo này vừa được ban ra, mọi người đều bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy.
Tần Dương không hề ra mặt nói gì cả, mà lại trực tiếp khiến cho nhà trường xử lý Trịnh Mai, đồng thời công bố thông báo kỷ luật. Đây có tác dụng hơn hẳn với nói gì đó nhiều.
Tuy nhiên lúc hắn cho rằng chuyện này đã được giải quyết xong dứt điểm, thì hắn lại nhận được tin nhắn của Tiết Uyển Đồng.
“Tôi xin từ chức rồi.”
Tần Dương ngây người, trên gương mặt lập tức nở ra nụ cười có hơi không biết làm sao.
Cuối cùng cô ấy.
Dù chuyện này coi như đã giải quyết xong, nhưng ít nhiều nó vẫn có ảnh hưởng. Vốn mấy cái người thích nhiều chuyện, nói xấu sau lưng người khác đâu có ít. Nếu là người có suy nghĩ nhạy cảm, thì chắc chắn đủ tinh tế để cmả nhận được loạibuồn phiền tế nhị, từ đó cảm thấy hỗn loạn.
“Chị từ chức đi, thay đổi công việc và môi trường, cũng thay đổi cả tâm trạng luôn.”
Tiết Uyển Đồng: “Cậu không trách tôi à. Cậu nghĩ đủ mọi cách để giải quyết chuyện này, mà tôi lại bỏ của chạy lấy người…”
Khóe miệng Tần Dương hơi cong lên, Tiết Uyển Đồng đúng là người giống như hắn nói, cô là một người có suy nghĩ tinh tế.
“Nào có nghĩ đủ mọi cách gì đâu, chỉ là gọi hai cuộc điện thoại mà thôi, rất đơn giản mà. Chị đừng có tâm lý phải chịu trách nhiệm, chị biết là em rất lợi hại rồi mà.”
Tiết Uyển Đồng: “Có lẽ không khó đối với cậu, nhưng cuối cùng tôi vẫn có quyết định này, mong là cậu không giận.”
Tần Dương nhịn không được bật cười, Tiết Uyển Đồng thật sự coi hắn là bạn rồi này.
Giọng điệu này, bất kể cô coi hắn và cô có quan hệ gì, dù sao thì cũng không phải là quan hệ cô trò.
“Em giận gì chứ, chị có quyết định là được rồi. À đúng rồi, lúc nào chị đi?”
Tiết Uyển Đồng: “Hết kỳ này đi, sau đó tôi sẽ âm thầm rời đi. Tôi đã nói xong với khoa rồi, học kỳ sau sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới tới dẫn dắt lớp.”
“Đi âm thầm á. Dù có đi, thì cũng để mọi người vui vẻ tiễn chị đi. Chị làm giáo viên nửa năm nay, cả lớp đều rất quý chị mà.”
“Không cần phiền cả lớp nữa. Dẫu sao tôi cũng phải đi rồi, không cần khoa trương gây tiếng làm gì.”
Tần Dương suy nghĩ một lát rồi cũng không khuyên nhủ nữa. Dù gì thì cô ấy cũng quyết đi rồi, có lẽ vẫn ở trường Trung Hải. Sau này mọi người muốn tụ tập vẫn có thể cùng nhau, với thân phận là bạn bè cũng rất tốt.
“Được, có chuyện gì thì chị nói với em.”
Tiết Uyển Đồng: “Cảm ơn!”
Tần Dương vốn còn muốn hỏi Tiết Uyển Đồng về dự định sau này, nhưng nghĩ tới tạm thời Tiết Uyển Đồng vẫn chưa rời cương vị công tác, về sau vẫn còn thời gian, nên hắn cũng không gấp gáp nhắc đến chuyện ấy.
Tần Dương hỏi như vậy là vì hắn đột nhiên nhớ ra lúc trước hắn đã từng nói tới chuyện này với Tiết Uyển Đồng. Đó là hoạt động từ thiện phía chữa bệnh, giúp đỡ càng nhiều những người cần giúp đỡ hơn.
Tiết Uyển Đồng rất có lòng nhân hậu, hơn nữa lại có chí trong phương diện làm việc này. Nếu Tiết Uyển Đồng rời khỏi trường và nếu có cô lòng, Tần Dương đồng ý góp một quỹ chữa bệnh từ thiện. Vốn dĩ mục đích Tần Dương làm doanh nghiệp mở công ty không đơn giản là chỉ vì kiếm tiền, mà là tăng trách nhiệm cho bản thân.
Gây quỹ từ thiện dù tốn tiền, nhưng từ một mức độ nào đó có thể nói nó cũng đạt được hiệu quả tương tự. Quan trọng nhất là làm việc tốt, cũng coi như là có cống hiến cho xã hội rồi.
Làm việc tốt, lại tương đương đạt được mục đích của mình, còn gì vui hơn nữa?
Chuyện này rất nhanh êm đẹp lại, nó trở thành một ký ức của mọi người. Còn kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã đến gần rồi.
Qua một thời gian học hành gấp gáp, việc thi cử tự nhiên đã không còn bất kỳ vấn đề gì với Tần Dương nữa. Hiệu suất năng lực học của hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể bì được.
Kết thúc kỳ thi, đương nhiên là được nghỉ ngơi rồi. Tần Dương sau khi ăn chơi tụ tập vui vẻ với đám bạn chí cốt, thì quay về biệt thự của sư phụ.
Lúc Tần Dương lái xe vào cổng, thì vừa hay trông thấy Tư Đồ Hương đang khoan thai luyện quyền ở trong sân.
Động tác của Tư Đồ Hương rất nhẹ và chậm, động tác thư thái nhẹ nhàng giống như thái cực quyền. Tần Dương đỗ xe xong thì đi qua, hắn cũng không nhiều lời mà chỉ đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Tư Đồ Hương cũng không hề để ý đến Tần Dương, cô tự mình đánh quyền, sau khoảng năm đến sáu phút sau thì mới nhẹ nhàng thu tay lại rồi thở dài một hơi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Lâu không gặp, xem ra cô hồi phục không tệ nhỉ?
Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương ở bên cạnh, trong mắt có hơi phức tạp.
Tần Dương thấy Tư Đồ Hương không nói gì, thì không nhịn được liền trêu chọc nói:
- Này, Tư Đồ Hương, thái độ này của cô là không được đâu đấy. Bây giờ tôi là chủ nhân của cô đó nha, nhìn thấy chủ nhân về nhà, không nói đến việc thay dép rót nước pha trà, đến chào hỏi cũng không có. Cô thế này là hơi bị quá đáng đấy!
Đôi lông mày như con dao sắc của Tư Đồ Hương đột nhiên hất lên, ánh mắt cô cũng đột nhiên trở nên sắc bén.
Tần Dương không chút để tâm, tiếp tục đùa cợt:
- Sao, còn định đánh người nữa à? Haizz, vết thương của cô còn chưa khỏi đâu. Nếu sau khi khỏi rồi há không phải thật sự muốn đánh người rồi à. Cô định cưỡng ép chơi xấu đúng không, không định tuân thủ cá cược à?
Tư Đồ Hương chằm chằm nhìn thẳng Tần Dương, cô hơi có dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi. Một lúc sau, cô hít sâu vào một hơi, sắc mặt dần dần bĩnh tĩnh lại.
- Chủ nhân.
Nụ cười trên mặt Tần Dương đột nhiên cứng đờ, thần sắc hắn hơi có ngạc nhiên.
Hắn như thế này dù hơi có tâm thái đùa dai với Tư Đồ Hương, nhưng nhiều hơn vẫn là đùa cợt. Theo hắn biết về tính tình cao ngạo của Tư Đồ Hương, thì để khiến cô ấy gọi mình là chủ nhân, sợ rằng là điều không thể. Ai mà biết được bỗng nhiên cô lại thật sự gọi vậy chứ.
Tần Dương có hơi trở tay không kịp, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến thành gượng gạo, hắn cười ha ha nói:
- Tôi chỉ đùa thôi, trêu cô một chút mà cô lại gọi thật.
Gương mặt Tư Đồ Hương bình tĩnh nói:
- Đã cá cược, thì đương nhiên phải tuân thủ. Nếu không thì không phải là bất tín sao.
Tần Dương gãi gãi mũi, rỗi bỗng bật cười:
- Được rồi, cô đã gọi thì tôi nhận vậy. He he, có một mỹ nữ nhà giàu làm người hầu, loại cảm giác này quả là tốt đẹp quá đi.
Đôi mày của Tư Đồ Hương không kìm được cau lại, cô hung hăng lườm Tần Dương một cái.
Dù có thấy hơi nhục nhã, nhưng cô càng không muốn trở thành người làm trái với điều ước. Cho nên cô kìm nén cảm giác nhục nhã khi gọi Tần Dương là chủ nhân vào trong lòng. Nhưng điệu cười của Tần Dương, nhìn sao cô cũng thấy chán ghét. Thật khiến người ta hận không để đấm một cú lên mặt hắn…