Chương 718: Ito Koshiro mạnh đến vậy à?
- Được rồi, không giỡn nữa, nghiêm túc nào, hồi phục thế nào rồi?
Tần Dương kéo ghế, ngồi xuống một cách tùy ý. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương nhìn thấy ánh mắt ân cần của Tần Dương thì cảm giác oán hận khi nãy trong cô đã giảm đi rất nhiều. Tư Đồ Hương đi tới, ngồi xuống đối diện Tần Dương.
- Hồi phục rất nhiều rồi, đã có thể sinh hoạt giống như người bình thường nhưng vẫn chưa thể vận chuyển nội khí. Có lẽ cần thêm khoảng một tháng nữa mới có thể phục hồi hoàn toàn được.
Tần Dương cười nói:
- Cũng khá đấy chứ, hồi phục tương đương so với sự đoán trước đây. Một tháng nữa là đúng khoảng thời gian nghỉ đông. Dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ có một mình, vừa hay sư phụ tôi cũng ở đây nên có thể cùng cô đón năm mới.”
Từ Đồ Hương ừ một tiếng. Ánh mắt cô hiện lên sự phức tạp.
Một tháng vừa qua, Mạc Vũ đã hao tổn không ít công sức vào cơ thể cô. Ông dùng rất nhiều loại dược liệu, còn châm cứu, từng lần từng lần một nên mới có được cô đứng dậy hoạt động như người bình thường như ngày hôm nay. Nếu không phải là Mạc Vũ thì e rằng cô đã bị phế hoàn toàn và từ đó trở thành một phế nhân giống như trước đây mình đã từng nghĩ rồi. Đừng nói đến chuyện đánh đánh giết giết, đến ngay cả việc sinh hoạt giống như một người bình thường cũng không thể được.
Sự phụ của Tư Đồ Hương đối với cô lạnh lùng, cay nghiệt. Còn sư phụ của đối phương thì lại nhiệt tình, hào hiệp. Điều này khiến trong lòng Tư Đồ Hương cảm thấy rất phức tạp và thật sự không thoải mái.
- Cậu được nghỉ rồi à?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy. Thi xong là được nghỉ mà. Tôi định ở đây hai ngày sau đó quay về thủ đô.
- Ồ.
Tư Đồ Hương cũng chẳng biết nói gì với Tần Dương nên đành ồ một tiếng rồi sau đó chìm trong im lặng.
Một hồi sau, Tần Dương bỗng nhiên hỏi nhỏ:
- Tháng này hai người có liên hệ với nhau không?
- Ai cơ?
Tư Đồ Hương hỏi ngược lại một câu, sau đó liền ý thức được Tần Dương đang hỏi ai. Cô chau mày:
- Gọi hai lần.
Tần Dương nhìn sắc mặt của Tư Đồ Hương thì khẽ hỏi:
- Thế nào? Nói chuyện không được vui vẻ à?
Trên khuôn mặt Tư Đồ Hương hiện ra nụ cười đau khổ:
- Ông ấy nói, lúc thu nạp tôi làm đồ đệ là vì muốn đánh bại đồ đệ của Mạc Tiên Sinh, cũng chính là cậu. Thế nhưng bây giờ tôi đã thất bại, lại thua trong hiệp ước làm người hầu năm năm của cậu nên không còn xứng là đệ tử của ông ấy nữa. Mặc dù ông ấy không trục xuất tôi ra khỏi sư môn nhưng bắt đầu từ bây giờ tôi là tôi, ông ấy là ông ấy…
Tần Dương sững sờ. Như vậy chẳng phải đã trục xuất khỏi sư môn rồi sao?
Cái ông Lục Thiên Sinh làm sư phụ này đúng thật cay nghiệt. Chỉ vì một lần thất bại của Tư Đồ Hương mà lại làm như vậy đối với cô. Điều này thật khiến cho người khác khinh thường.
- Yêu cầu của ông ta cao thật đấy. Nói cứ như kiểu ông ta đã thắng sư phụ của tôi vậy. Đến bản thân còn không có cách nào thắng nổi thì dựa vào cái gì mà yêu cầu đệ tử của mình phải đánh thắng. Lần này không thắng nổi thì về sau còn cơ cơ hội tỷ thí sao? Tự nhiên lại trục xuất cô ra khỏi sư môn.
Tần Dương cảm thán một câu, nhìn đôi mắt đau khổ của Tư Đồ Hương. Hắn không nhịn được liền an ủi cô:
- Đừng đau lòng. Ông ta đã coi cô là công cụ đương nhiên sẽ chẳng có tình cảm gì. Vậy nên cô cũng không cần đau lòng vì ông ta. Mặc dù hiện tại cô thua tôi nhưng cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô báo thù. Tôi cũng không giống sư phụ cô chỉ biết hám lợi. Giờ chúng ta không còn là đối thủ nhưng vẫn có thể làm bạn mà. Cô không hề chỉ có một mình cô đơn đâu.
Tư Đồ Hương ngẩng đầu lên, nét mặt trở nên quật cường:
- Nếu như cậu có thể giúp tôi báo thù thì cậu cần tiền, cần người, bất cứ điều gì tôi đểu có thể đáp ứng cho cậu.
Tần Dương cười một cách bất đắc dĩ:
- Chúng ta đừng chỉ nghĩ đến lợi ích như vậy được không? Dù gì thì hai ta cũng đã giao đấu vài lần, có đi có lại, cũng coi như là không đánh thì không biết nhau, cùng tương trợ lẫn nhau mà. Hơn nữa, cô cũng đã gọi tôi là chủ nhân rồi Tôi không muốn nhìn thấy một người hầu xinh đẹp thế này mà ngày nào cũng xị mặt ra. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng lắm.
Tư Đồ Hương cắn môi nhìn Tần Dương. Sự đau khổ và bi phẫn trong lòng cô đã được một tâm trạng kỳ lạ nào đó thay thế mất rồi.
Đó là sự ấm áp, xấu hổ và lúng túng…
Tần Dương đứng dậy, cười ha ha:
- Cô tự mình luyện tập từ từ, tôi đi tìm sư phụ.
Từ Đồ Hương nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Tần Dương. Không biết tại sao mà khi nãy tâm trạng đau khổ của cô lại trở nên tốt đẹp lên rất nhiều như vậy.
Tên này hình như gặp phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng đối mặt. Dường như trước mặt hắn, bất luận là chuyện gì cũng đều không được coi là vấn đề thì phải.
Có lẽ là hắn thực sự có thể giúp cô báo thù?
…
Khi Tần Dương tìm thấy Mạc Vũ thì ông ấy đang sắp xếp dược liệu và xay chúng thành bột.
- Nghỉ đông rồi à?
Tần Dương ngồi xổm bên cạnh Mạc Vũ rồi giúp đỡ một cách thuần thục:
- Dạ, đúng vậy. Cái này chặt ra trước phải không? Để con.
Mạc Vũ làm không ngừng tay:
- Định khi nào về?
- Ở lại đây vài ngày đã, dù sao thì về cũng chẳng có việc gì.
Mạc Vũ ngước mắt lên nhìn Tần Dương:
- Khoảng một tháng nữa là vết thương của Tư Đồ Hương có thể hồi phục. Đến lúc đó con thật sự định đi Nhật Bản với nó à?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng ạ. Con đã hứa giúp cô ấy báo thù. Điều này ai cũng nghe thấy cả rồi. Con nói được thì làm được. Dù gì thì vừa nãy người ta còn gọi con một tiếng chủ nhân nữa cơ.
Điệu bộ buồn cười hiện ra trên khuôn mặt của Mạc Vũ. Công lực của ông thâm hậu, đương nhiên ông có thể nghe được rất rõ ràng cuộc hội thoại giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương khi họ ở bên ngoài.
- Thầy cũng từng hỏi qua về chuyện thù hận của gia đình nó. Ito Koshiro có thực lực tầm thượng nhị thập bát huyệt. Chỉ dựa vào việc con muốn đối phó với hắn thì không hề dễ dàng, con có cần thấy giúp không?
Tần Dương tò mò hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc thì trình độ thực lực của thầy là gì vậy?
Mạc Vũ mỉm cười:
- Dù sao thì vẫn lợi hại hơn cái tên Ito Koshiro này một chút.
Tần Dương tỏ ra bất đắc dĩ:
- Mặc dù rõ ràng là nếu sư phụ ra tay thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng con vẫn muốn tự mình thử sức. Thầy yên tâm, con sẽ không ngốc đến mức tiếp cận gần mà ám sát y đâu. Đối với loại cao thủ thể này chỉ cần y phát hiện ra điều dị thường thì một ngón tay của y đâm tới thôi là con đã chết ngắc rồi.
Mạc Vũ cười nói:
- Con biết vậy là tốt. Loại cao thủ như vậy thì khả năng cảm ứng nguy hiểm cùng với khả năng phản ứng sự tấn công đều là loại thượng hạng. Hơn nữa khi thực lực đã đạt tới trình độ này thì độc dược bình thường căn bản không thể nào giết chết được. Thêm vào đó, Ito koshiro có chức vị cao, sức mạnh cực lớn, các thuộc hạ là cao thủ cũng không ít, còn được nhiều người ủng hộ. Nếu muốn giết y thì cực kỳ khó khăn. Huống hồ, phía sau lưng Ito Koshiro còn có môn phái. Nếu như âm thầm giết chết y còn được. Nếu chẳng may bại lộ thân phận thì dù có giết được y cũng sẽ gặp phải tại họa sau này.
- Nếu không phiền phức như vậy thì Lục Thiên Sinh cũng đã tiện tay giúp Tư Đồ Hương báo thù rồi chứ làm gì mà kéo dài như vậy. Kéo dãn như vậy là vì ông ta cố ý muốn kích thích Tư Đồ Hương, khiến nó tăng cường tu hành khắc khổ. Những chắc ông ta cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho bản thân. Rất khó để giết được Ito Koshiro. Sau khi giết xong, có khi còn động chạm đến những người trong môn phái phía sau y. Dựa vào tính cách của Lục Thiên Sinh thì những chuyện lợi bất cập hại như thể này, chắc chắn ông ta không muốn làm đâu.
Tần Dương chớp chớp mắt:
- Ito Koshiro mạnh như vậy ạ? Vậy con đồng ý giúp Tư Đồ Hương báo thù thì chẳng phải là đón nhận một quả bom sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Cũng không khác là mấy. Có điều mà, Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, sợ gặp phải phiền toái. Còn người Ẩn môn chúng ta ít. Ít người có cái lợi của việc ít người. Con đã đồng ý trước mặt người ta rồi thì thử coi sao.
Khuôn mặt Tần Dương chẳng lộ ra chút sợ hãi nào. Hắn cười tủm tỉm:
- Đúng vậy. Dù sao thì bây giờ cũng là thời đại khoa học kỹ thuật. Giết người không nhất thiết phải dựa vào nắm đấm, thử thì thử.