Chương 719: Ông ngoại?
Tần Dương kéo hành lý của mình đi ra khỏi cánh cửa lớn thì nhìn thấy ba Tần Hoa đang đứng trước cửa nhìn hắn tủm tỉm cười.
- Ba, rốt cuộc là hiện tại ba đang làm công việc gì vậy? Hôm nay đâu phải cuối tuần đâu. Ba không đi làm à?
Tần Hoa mỉm cười:
- Căng thẳng, bận rộn nửa đời người rồi, nên nếu bây giờ muốn về hưu thì chắc chẳn phải chọn một vị trí an nhàn thay thế. Tự mình trộm lười biếng một chút cũng không được sao?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Rốt cuộc là ba đang làm gì vậy?
Tần Hoa thấp giọng nói:
- Coi như là giáo quan, trên danh nghĩa thì là cố vấn. Bình thường cũng chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là thỉnh thoảng lên lớp cho các học viên, kiểu như nâng cao năng lực xử lý công việc của bọn họ. Toàn là dạy lý thuyết, không cần dùng súng, dùng dao thật. Một tuần cũng chẳng có mấy tiết, rất chi là nhàn.
Tần Dương giật mình. Hóa ra ba hắn được thuyên chuyển đi bồi dưỡng người mới. Có điều ba đã làm đặc công của Long tổ mười mấy năm, kinh nghiệm đúng là vô cùng phong phú. Cấp trên không muốn lãng phí kinh nghiệm đời người quý báu của ông nên mới thuyên chuyển ông đi làm giáo quan. Coi như là một dạng truyền thừa kinh nghiệm.
- Được đấy ạ. Công việc này đúng là rất nhàn hạ. Ba tự đăng ký à?
Tần Hoa cười nói:
- Làm gì có. Ba chỉ đăng ký với bên Long Vương điều nhiệm một vị trí có thời gian vừa đủ để còn chăm lo cho gia đình. Long Vương liền thuyên chuyển ba làm giáo quan. Nửa đời sau có lẽ cứ lăn lộn thế này cho đến khi về hưu thôi.
- Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Ấy, hiện tại ba và mẹ thế nào rồi?
Tần Hoa cười ha ha:
- Đương nhiên không vấn đề gì nữa rồi. Vấn đề lớn nhất trước đây là không có thời gian. Giờ thời gian dư dả thì còn chuyện gì mà không giải quyết được chứ?
Trên khuôn mặt Tần Dương nở ra một nụ cười được xuất phát từ tận đáy lòng:
- Vậy thì tốt. Trước đây con vẫn luôn lo lắng ba mẹ sẽ không thểđi tới cuối cùng cơ. Nhưng là tại vì khi đó không biết công việc của ba nên sự oán trách dành cho ba có hơi nhiều một chút.
Tần Hoa vỗ vai Tần Dương một cách thông cảm:
- Chỉ oán trách chứ không phải oán hận là đã khiến ba mãn nguyện rồi. Nhưng cũng thiệt thòi cho sư phụ của con. Trong khoảng thời gian không có ba, ông ấy đã dạy bảo cho con. Nói ra thì đúng là ba còn nợ ông ấy tình người quá lớn. Đúng rồi, năm nay sự phụ con không quay về à?
Tần Dương lắc đầu:
- Ông ấy đón tết ở Trung Hải. Còn có một bệnh nhân nữa nên không đi được. Hơn nữa ông ấy có quay về thủ đô thì cũng cô đơn một mình. Con nghĩ chắc chắn ông ấy sẽ không phải đón tết một mình khi ở Trung Hải đâu.
Đôi mắt Tần Hoa sáng lên:
- Có tình hình gì à?
Tần Dương cười ha ha:
- Người khác thì con không biết, nhưng con nghĩ chắc chắn dì Long sẽ cùng ông ấy đón năm mới.
Khuôn mặt Tần Hoa nở ra một nụ cười vui vẻ đầy an ủi:
- Tốt rồi. Năm đó Long Nguyệt si mê sư phụ con, khổ sở chờ đợi hơn mười hai năm. Đến hôm nay thì coi như mây mờ trăng tỏ rồi. Hi vọng đến cuối cùng hai người bọn họ có thể có được một kết quả tốt đẹp.
Tần Dương đồng tình:
- Đúng vậy. Dì Long đối xử với sư phụ thật sự rất tốt. Lúc đó, khi sư phụ còn chưa tới Trung Hải, bà ấy đối xử với con tốt lắm vì con là đệ tử của sư phụ. Thậm chí còn tặng con cả một tòa cao ốc trị giá ngàn tỷ…
Tần Hoa trợn tròn hai mắt:
- Thật hay giả vậy?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là thật rồi. Chẳng lẽ con lại lừa ba, là một tòa cao ốc thương mại trị giá một ngàn năm trăm tỉ đấy.
Tần Hoa hỏi một cách khiếp sợ:
- Con nhận rồi à?
- Đương nhiên là không nhận.
Tần Dương cười nói
- Sao mà nhận được, con có phải không có tiền dùng đâu.
Tần Hoa thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt. Mặc dù chúng ta không có quá nhiều tiền nhưng cũng chẳng thiếu tiền. Loại lợi ích mà nợ ơn người khác theo kiểu này không nên chiếm thì tốt hơn.
Vừa nói chuyện hai người vừa đi tới bãi đậu xe rồi lền xe đi về nhà.
- Lát nữa đi mua đồ ăn cùng ba nhé! Mẹ con nói hôm nay sẽ tan làm về sớm…
Tần Dương bĩu môi:
- Có ba người, nấu nhiều đồ cũng không ăn hết, chi bằng đi ra bên ngoài ăn đi.
Tần Hoa vừa cười vừa mắng:
- Con đúng là một kẻ lười biếng. Thôi được, vậy thì đợi mẹ con về rồi cùng đi ra ngoài ăn.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm. Hắn cười tủm tỉm:
- Ba, nửa năm nay chắc ba làm không ít những bữa cơm tình yêu nhỉ?
Tần Dương cười ha ha:
- Đúng rồi, bữa sáng cộng thêm bữa tối, thay đổi không ngừng và chưa từng dừng lại.
Tần Dương cũng cười ha ha:
- Người ta nói muốn chinh phục một người đàn ông thì phải chinh phục dạ dày của anh ta trước. Hôm nay xem ra, chinh phục một người phụ nữ cũng tương tự mà. Ba, giỏi thật đấy!
Đã quyết định ăn ở ngoài nên hai ba con chẳng phải vội gì nữa. Họ trở vể nhà, sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì đi pha một ấm trà, hai người ngồi ở ban công tán gẫu.
- Chớp mắt lại hết nửa năm? Nửa năm qua sống thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Có đôi chút phiển phức, nhưng hiện tại tạm thời đã được giải quyết rồi ạ.
- Tạm thời giải quyết ? - Tần Hoa chau mày.- Có thể nói cụ thể được không?
Đương nhiên Tần Dương tuyệt đối không thể mở miệng nhắc đến những sự nguy hiểm mà hắn phải trải qua với mẹ, nhưng với ba thì lại có thể. Dù gì thì thân phận của hai người cũng giống nhau, đưng nhiên có rất nhiều chuyện có thể trao đổi với nhau được.
Phần lớn những đối thủ mà Tần Dương gặp phải trong vòng nửa năm nay đều là Hắc Thủ và Tư Đồ Hương. Phía bên Tư Đồ Hương coi như đã giải quyết xong. Còn phía bên Hắc Thủ thì coi như là đã vạch mặt được bộ mặt che giấu và tạm thời ngăn chặn được chúng. Nhưng vẫn còn một khoảng cách xa lắm mới thật sự có thể coi là giải quyết được sự nguy hiểm đó.
Tần Dương chẳng hề giấu diếm mà kể ra toàn bộ sự việc. Tần Hoa nghe được thì nhíu mày.
- Tức là hiện tại người của Hắc Thủ đều trốn ở nước ngoài nhưng vẫn chưa bắt được?
Tần Dương cười đau khổ:
- Vâng. Phạm vi nghiệp vụ chủ yếu của bọn chúng khi sáng lập ra Hắc Thủ là ở nước ngoài. Cơ quan đầu não của bọn chúng cũng ở nước ngoài. Mặc dù biết bọn chúng là ai nhưng muốn bắt được thì thật không dễ dàng. Trên thế giới này, những kẻ bị truy nã mà vẫn đang sống nhởn nhơ còn quá nhiều, nhất là những kẻ có bản lĩnh như bọn chúng. Dù cho có ngẫu nhiên bị lộ mặt thì những cảnh sát bình thường hai ai là người phát hiện ra bọn chúng cũng không thể bắt được.
Tần Dương nghĩ ngợi, đến cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Dù sao thì đến ngay cả quốc gia còn bó tay về chuyện này chứ đừng nói đến việc một người bỏ sức ra.
- Ba cũng chẳng giúp nổi con chuyện này, con tự mình cẩn thận nhé.
Tần Dương cười nói:
- Con có tính toán cả rồi. Mặc dù bọn này lợi hại nhưng dù sao cũng không dám hoạt động một cách ngông nghênh. Một khi bị nhắm thì người bình thường không làm gì được chúng nhưng đối với những loại người có chuyên môn đối phó với chúng như tu hành giả thì bọn chúng cũng chỉ là những con chuột trong khe cống, núp trong bóng tối mà thôi.
Tần Hoa ừ một tiếng, hơi nhíu mày. Hình như ông đang do dự điều gì đó. Vài giây sau ông ngước mắt lên:
- Tiểu Dương. Tết năm nay, chắc là chúng ta sẽ về nhà ông ngoại con...
Tần Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra sự kinh ngạc.
- Nhà ông ngoại?
Tần Dương khẽ ừ một tiếng, thần sắc lộ ra đôi phần phức tạp.
Biểu cảm của Tần Dương hơi kỳ lạ:
- Từ nhỏ tới lớn con chưa từng gặp ông ngoại, bà ngoại. Mỗi khi hỏi tới thì ba mẹ chỉ nói ở xa quá, lại còn nói là tình cảm không được tốt nên rất ít qua lại…Sao năm nay đột nhiên lại nghĩ tới việc về nhà ông ngoại đón tết vậy?
Trong nháy mắt, Tần Hoa tỏ ra hơi lúng túng:
- Chuyện ở trong đó mà, haiz, nói ra thì dài lắm. Đợi mẹ nói cho con nghe đi.