Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 710 - Chương 720: Câu Chuyện Tình Yêu Của Đặc Công

Chương 720: Câu chuyện tình yêu của đặc công
 

Tần Dương rất kinh ngạc.

Từ nhỏ tới lớn, hắn đã từng gặp qua ông nội, bà nội. Mấy năm trước ông nội qua đời do bệnh nặng. Bà nội sống cùng với chú hai. Ba hắn có thời gian thì cũng sẽ về thăm nom, nhưng còn ông ngoại bà ngoại thì Tần Dương chưa từng gặp bao giờ.

Đương nhiên lúc nhỏ hắn cũng đã từng hỏi tới nhưng ba mẹ đều trả lời một cách lấp lửng. Lớn hơn một chút thì hắn cũng hiểu được đại khái là giữa họ có sự mâu thuẫn. Vì từ nhỏ tới lớn chưa từng nói chuyện qua nên hắn cũng chỉ có được khái niệm như vậy về ông bà ngoại nhứ không hề có ký ức hay hình ảnh cụ thể nào về họ.

Cũng đã hơn mười hai năm rồi, sao tự nhiên ba lại muốn quay về đó đón tết?

- Ba, không phải ba nói với con thì cũng thế sao? Hơn nữa, ba còn nói được rõ ràng một chút chứ nếu mà mẹ nói thì chắc chắn lại mập mờ, khó đoán.

Tần Hoa do dự một lúc rồi thở dài:

- Thực ra chuyện này rất đơn giản, và cũng quá quen thuộc. Là chuyện đại tiểu thư nhà giàu vì tình yêu mà bỏ trốn với anh thư sinh nghèo, rồi đại tiểu thư nhà giàu đoạn tuyệt mối quan hệ với gia đình cô, cả đời không qua lại mà thôi.

Tần Dương trợn tròn mắt:

- Mẹ là tiểu thư nhà giàu, ba là anh thư sinh nghèo à?

Tần Hoa tỏ ra hơi lúng đúng:

- Đúng vậy. Ba chính là thư sinh nghèo…thôi được, thực ra ba cũng chẳng hề kém cỏi, chỉ là so với gia đình nha ông ngoại con thì đúng là chỉ được coi là một thư sinh nghèo, bị bên nhà ngoại coi thường là điều rất bình thường. Dù sao thì mẹ con vừa thông minh, xinh đẹp lại vừa tài giỏi. Gia đình vốn định gả bà ấy cho một vị quan chức có tiền đồ. Sau đó, mẹ con cùng ba chạy mất tiêu. Ông ngoại con lại là một cười có tính khí như bom lửa nên lúc đó đã nói rằng nếu mẹ con thật sự rời khỏi gia môn và kết hôn cùng ba thì cả đời này đừng có bước vào cửa nhà họ La nữa.

Vẻ mặt Tần Dương lộ ra vẻ quái dị. Hắn không nghĩ rằng những chuyện chỉ có trong sách vở như thế này lại xảy ra đối với ba mẹ hắn. Hơn nữa hóa ra mẹ ruột của hắn lại quật cường như vậy. Hơn hai mươi năm chưa từng quay trở về…

Tần Dương tiêu hóa tin tức này một hồi lâu rồi mới hỏi một cách tò mò:

- Ba, vậy thì con tò mò quá. Ba và mẹ quen nhau như thế nào mà mẹ tự nhiên lại bất chấp tất cả đi theo ba, đến ngay cả người nhà cũng không cần vậy?

Thần sắc trên khuôn mặt Tần Hoa như thể đang hồi tưởng lại:

- Nói ra thì đúng là ba và mẹ con có duyên phận. Năm đó ba làm nhiệm vụ ở Ai Cập và đã gặp bà ấy. Mẹ con đi du lịch. Dù sao thì cũng là người nước khác nên khi gặp được người Hoa Hạ bà ấy cũng cảm thấy gần gũi hơn. Hai người nói chuyện một hồi rồi cũng cảm thấy có thiện cảm với nhau. Nhưng lúc đó cũng chẳng ai lưu phương thức liên lạc của ai và cứ thế coi như là một sự gặp gỡ đẹp đẽ giữa hai người trong biển người mà thôi.

Giọng nói của Tần Hoa dừng lại một chút. Đôi mắt ông trở nên lấp lánh:

- Ba cứ nghĩ hai người sẽ không còn gặp lại nhau nữa, ai mà ngờ sau đó lại gặp lại.

Tần Dương cười ha ha:

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chính là nói ba với mẹ đấy!

Tần Hoa cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm:

- Trong hai năm đó, Ai Cập cũng không được hòa bình cho lắm, chiến tranh nội bộ quốc gia có thể xảy ra xung đột vũ khí bất cứ lúc nào. Bà ấy hơi kém may mắn, lúc đó gặp phải hai phần tử xung đột vũ trang, trong đó có một phần tử đã bắt không ít người và có bà ấy ở trong đó. Khi ba nhìn thấy thì sắc mặt bà ấy đã vô cùng kinh hoảng và bị đám phần tử khủng bố kia bắt làm con tin rồi.

Lúc đó bà ấy còn rất trẻ, chưa từng trải qua những chuyện như thế bao giờ nên bị dọa sợ chết khiếp. Nhưng dù có như vậy thì bà ấy vẫn cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, kiên cường và không hề khóc. Khi đó ba cảm thấy người phụ nữ này thật có dũng khí. Mặc dù khi đó ba có nhiệm vụ khác nhưng cũng chẳng thể gặp chết mà không cứu. Dù là bà ấy hay là những người Hoa Hạ khác thì chắc chắn ba đều sẽ ra tay.

- Đêm hôm đó, ba âm thầm luồn vào trong, giết chết vài tên phần tử vũ trang, sau đó thả toàn bộ đám con tin đi, kéo theo bà ấy chạy như điên để thoái khỏi sự đuổi giết của đám phần tử vũ trang kia. Bọn đó cũng ác thiệt, đuổi bọn ba cả một đêm trong sa mạc, nhưng đến cuối cùng thì ba vẫn thoát được khỏi bọn chúng và chạy tới khu vực an toàn.

Sắc mặt Tần Hoa lộ ra vẻ đắc ý:

- Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân yêu câu chuyện của anh hùng và đã xảy ra một cách rất tự nhiên. Ba đưa bày ấy đến nơi an toàn sau đó lưu lại số điện thoại sau khi về nước. Sau khi ba hoàn thành nhiệm vụ và trở về thì ba mẹ gặp nhau, rồi yêu đương. Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.

Tần Dương cười hì hì nói:

- Hóa ra mẹ là do ba mạo hiểm tính mạng cứu ra khỏi làn mưa bom bão đạn, thảo nào mặc dù mấy năm nay ba bận rộng với công việc, mẹ cũng chỉ trách móc oán hận chứ không hề nghĩ tới việc chủ động ly hôn với ba. Nền tảng tình cảm này quả thật sâu đậm.

Tần Hoa thở dài một tiếng:

- Khi đó ít tuổi nên cũng chẳng nghĩ được gì nhiều. Mặc dù lúc đó ba cũng thấy hơi lo lắng nhưng mẹ con vì ba mà đã bỏ nhà, đoạn tuyệt mối quan hệ với gia đình thì chẳng lẽ ba còn nói gì được nữa hay sao? Huống hồ ba cũng thật lòng thích bà ấy. Vậy nên ba mẹ ở bên nhau, sau đó kết hôn.

- Tình cảm của ba mẹ không có vấn đề gì nhưng thân phận công việc của mình đã chỉ định ba không có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình. Mấy năm nay đúng là ba đã mắc nợ mẹ con quá nhiều. Những thứ đã mắc nợ trước đây chẳng thể bù lại được. Giờ đây cũng chỉ còn biết dùng nửa quãng đời còn lại từ từ bù đắp thôi. Cũng may mà mẹ con còn cho ba một cơ hội để làm điều đó.

Tần Dương nghe xong thì trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ:

- Cậu chuyện của ba mẹ có thể quay thành một bộ phim chiến tranh tình báo mà nhân vật chính là một đặc công đấy…

Tần Hoa thở dài:

- Phim điện ảnh làm sao đặc sắc, phức tạp như câu chuyện thực tế được. Cuộc sống mà, không bao giờ khoa trương như phim ảnh đâu.

Tần Dương nâng một chén trà lên uống:

- Được rồi, cuối cùng thì con cũng đã biết được câu chuyện tình yêu của hai người rồi. Vậy thì con có thể hỏi tại sao hơn hai mươi năm trước không quay về không? Tại sao bây giờ lại muốn trở về?

Tần Hoa lại thở dài:

- Bà ngoại con bị bệnh rồi. Trước đó đã từng nhập phòng cấp cứu, thiếu chút nữa là không cứu được. Mẹ con biết được tin tức đó thì rất lo lắng, cuối cùng quyết định quay về thăm nom. Mặc dù mẹ con đã rời khỏi gia đình họ La bao nhiêu năm qua, nhưng bà ngoại con vẫn luôn nhớ mong, lẩm bẩm hi vọng mẹ con quay về. Vì thế nên đã kêu dì con tới khuyên mẹ con, thậm chí tết đến con kêu dì ấy ở lại đây cùng bà ấy. Đương nhiên, một phần là do mối quan hệ giữa dì và mẹ con rất tốt. Dì con nói đặc biệt khâm phục hành động vì tình yêu bỏ nhà ra đi của mẹ con năm đó…

Tần Dương giật mình:

- Hóa ra là vậy…Vậy thì việc kinh doanh càng lúc càng lớn của dì những năm gần đây cũng là có liên quan đến nhà họ La rồi?

Tần Hoa cười nói:

- Thực ra dì con làm kinh doanh rất lợi hại. Bà ấy là một thiên tài. Nhưng thiên tài làm kinh doanh cũng cần phải tích lũy vốn liếng. Nếu là một người bình thường thì làm sao có được tầm nhìn và xuất phát điểm như vậy. Muốn tích lũy vốn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì cần biết bao nhiêu năm? Mặc dù nói ra thì đúng là mấy năm nay phần lớn dì con đều dựa vào bản thân mình nhưng quay về giai đoạn khởi đầu thì chắc chắn là gia đình cũng đã giúp đỡ bà ấy.

Tần Dương ồ lên một tiếng, cũng chẳng thấy ngạc nhiên mấy mà cảm thấy càng dễ dàng chấp nhận hơn.

Thiên tài thì có rất nhiều, nhưng tầm nhìn, điểm xuất phát và vị trí ở trên cao của họ thì lại khác nhau và như vậy thì độ cao mà họ muốn đạt tới chắc chắn cũng không giống nhau.

Tần Dương nghĩ một lúc rồi lại không nghĩ nữa:

- Trời ạ, nói cả ngày trời cuối cùng thì con lại thành ra mơ mơ màng màng rồi.
Bình Luận (0)
Comment