Chương 721: Con đánh nhau lợi hại lắm đấy
Tần Dương cảm thẩy uất ức một cách bất đắc dĩ.
Việc trước đây ba Tần Hoa là một đặc công thì sư phụ biết, Long Vương cũng biết mà chỉ có mỗi hắn là chẳng hay biết gì. Chuyện của ông bà ngoại thì giờ lại càng thêm thảm hại. E rằng trong tất cả mọi người thì chỉ có mỗi mình hắn là không hề biết chân tướng sự việc…
Tần Hoa nhìn bộ dạng oan ức của Tần Dương thì cười nói:
- Được rồi, đừng kêu uất ức nữa. Có thế nào thì nói ra chuyện này, trong lòng con cũng sẽ thấy khó chịu. Vậy nên mẹ mới bảo là đừng nói cho con. Dù gì thì lần này quay về cũng chỉ là thăm nom người già chứ không phải là nghĩ tới chuyện trở lại nhà họ La lần nữa. Lúc đấy con đi cùng mẹ con một chuyến đi. Bà ngoại con cũng nói hẳn với mẹ con là đưa con về rồi. Bà bảo lớn như vậy mà chỉ mới nhìn thấy con trong ảnh chứ chưa từng gặp mặt.
Tần Dương thì thế nào cũng được, gặp thì gặp. Thực ra trong lòng hắn cũng rất tò mò. Rốt cuộc thì ông bà ngoại mà gần như đã cắt đứt hoàn toàn liên hệ với mình là người thế nào, nhà họ La thì ra sao?
- Được ạ, ba nói thế nào thì con làm thế. Con nghe theo hai người.
Mặc dù là ông bà ngoại của Tần Dương, nhưng hôm nay nói tới thì trong lòng Tần Dương vẫn thấy rất bình tĩnh. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn đôi bên cũng chưa từng tiếp xúc với nhau. Mặc dù có quan hệ huyết thống nhưng chẳng qua chẳng lại, thậm chí còn chưa từng gặp mặt nên đương nhiên tình cảm không thể sâu đậm được.
Không cần biết lúc đó mẹ đang ở trong hoàn cảnh nào khi đưa ra quyết định đoạn tuyệt mối quan hệ với gia đình, nhưng chắc chắn Tần Dương sẽ đứng về phía ba mình trước.
Tần Hoa vỗ vai Tần Dương:
- Chuyện này tự trong lòng con biết rõ là được. Đừng có mà hỏi cặn kẽ mẹ con nữa. Thôi cũng coi như là quay về đi một vòng, chắc khoảng ba, bốn ngày thôi.
Tần Dương ừ một tiếng rồi bỗng nhiên cười nói:
- Ba, e rằng ba sẽ không được hoan nghênh trong lần quay về này đâu.
Tần Hoa sờ sờ lên mũi, vẻ mặt tỏ ra hơi lúng túng:
- Vốn dĩ mẹ con nói là bà ấy đưa con về một mình, nhưng dù sao thì ba cũng là đàn ông, dù có khó khăn gì thì cũng phải tiến lên trước chứ không thể để vợ mình trở về mà bị người khác bắt nạt được. Còn việc bọn họ coi thường ba thì con có để ý không?
Tần Dương vừa cười vừa an ủi:
- Không có gì. Dù bọn họ có làm khó ba thì vẫn còn có con mà. Bọn họ không biết ba đã làm những gì, nhưng con thì biết rất rõ. Con cảm thấy tự hào vì ba. Huống hồ, ba có một thằng con trai tài giỏi như vậy thì lẽ nào còn có người dám đánh sao? Con đánh nhau lợi hại lắm đấy.
Khuôn mặt Tần Hoa thoáng có phần kỳ lạ. Ông nhìn Tần Dương như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tần Dương nhìn sắc mặt kỳ lạ của Tần Hoa thì hỏi một cách nghi hoặc:
- Ba, biểu cảm của ba là sao vậy? Lẽ nào ba nghi ngờ thực lực của con à?
Tần Hoa lắc đầu:
- Đương nhiên không phải, chỉ là nhà họ La…
Lời của Tần Hoa nói ra được một nửa thì dừng lại. Hình như ông đang do dự điều gì đó.
Đôi mắt của Tần Dương đột nhiên mở to:
- Ba, đừng nói ba định nói với con là nhà họ La cũng là gia tộc tu hành giả đấy nhé?
Tần Hoa cười đau khổ:
- Đúng vậy. Nhà họ La không chỉ là gia tộc tu hành giả mà còn là một gia tộc vô cùng hưng thịnh, vô cùng mạnh nữa.
Tần Dương ngạc nhiên nhinfTần Hoa:
- Ba, ba không lừa con đấy chứ?
Tần Hoa nói một cách tức giận:
- Ba lừa con chuyện này làm gì? Cũng chính vì bọn họ rất mạnh nên năm đó mới càng khinh thường ba. Dù cho là hiện tại thì ba cũng chỉ là một tên vô dụng trong mắt bọn họ mà thôi.
Tần Hoa hơi dừng lại một chút rồi áy náy nhìn Tần Dương:
- Thực ra lúc đó ba nghẹn cục tức ở trong lòng cũng là vì chuyện đó. Sau này cơ duyên trùng hợp gặp được sư phụ của con. Ông ấy cảm thấy con là một nhân tài có thể đào tạo nên khi ông ấy muốn nhận con làm đồ đệ ba mới đồng ý không chút do dự. Lúc đó, đến mẹ con cũng hơi chần chừ. Nhưng đến cuối cùng có lẽ cũng nghĩ tới cảm nhận của ba nên mới đồng ý chuyện đó đấy.
Tần Dương há mồm trợn mắt. Hắn hoàn toàn không biết rằng bản thân hắn phải lòng vòng như thế mới gia nhập được vào môn hạ của sư phụ.
La gia là gia tộc tu hành giả, hơn nữa còn là một gia tộc tu hành giả cực mạnh nên đương nhiên sẽ chiếm được vị trí cường quyền và việc không coi trọng ba hắn cũng là điều hết sức bình thường. Có lẽ ba Tần Hoa đã phải ngậm cục tức đó trong lòng và cuối cùng đồng ý với Mạc Vũ để con trai trở thành đệ tử của ông.
Chẳng phải các người bá đạo lắm sao?
Thằng con trai mà tôi sinh ra còn bá đạo hơn nhiều!
Thiên cổ Ân Môn, nhất mạch đơn truyền!
Tần Hoa nhìn bộ mặt khiếp sợ của Tần Dương thì cười một cách đau khổ:
- Mọi chuyện đại khái như vậy đấy. Nhưng ba nghĩ chắc con cũng không đến mức oán hận ba đâu nhỉ?
Tần Dương bừng tỉnh, cười nói:
- Đương nhiên là không. Mặc dù cuộc sống hiện tại chẳng yên bình mà đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng con thích cuộc sống hiện tại của mình. Ít nhất là con có thể kiểm soát được cuộc sống của bản thân chứ không phải cái kiểu không tự bảo vệ được khi gặp phải chuyện gì đó.
Những lời Tần Dương nói đều là thật lòng. Nếu như Tần Dương không bái Mạc Vũ làm sư phụ thì có thể là hắn sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm đến vậy, hắn cũng sẽ không vì Văn Vũ Nghiên mà xảy ra xung đột với Vũ Văn Đào, và cũng không phải ra tay khi sư phụ bị hắc thủ hành động, không đối đầu với thầy trò nhà Lục Thiên Sinh. Có thể hắn sẽ chỉ là một học sinh bình thường giống như người bạn Hà Thiên Phong cùng phòng mà thôi.
Nhưng những điều gặp phải trong cuộc sống luôn khiến con người ta kinh ngạc. Nếu không xảy ra những chuyện đó thì có khả năng hắn sẽ quen một cô gái xinh đẹp nào đó hoặc cũng có thể sẽ rơi vào những sự phiền phức mới, những đối thủ mới. Vậy thì hắn sẽ lại phải đối mặt như thế nào đây?
Đối với những thủ đoạn của Chu Trạch hay âm mưu của Vũ Văn Đào thì hắn phải đề phòng ra sao?
Trở thành một người bình thường dễ bị kẻ khác bắt nạt hoặc môt kẻ rụt cổ sống qua ngày?
Không!
Nếu như hiện tại hắn chưa từng trải qua những chuyện như thế thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy chuyện đó là bình thường. Dù sao thì chẳng phải phần lớn mọi người đều sống như vậy hay sao? Nhưng vì hắn đã trải qua nên giờ nghĩ lại hắn tuyệt đối không muốn sống một cuộc đời như thế chút nào cả.
Hắn muốn sống một cuộc đời thoải mái, sung sướng.
Tần Hoa gật đầu vui mừng, sau đó dựa lưng vào ghế:
- Được rồi, về cơ bản thì ba mẹ chẳng còn chuyện gì giấu con nữa. Từ nhỏ tới lớn có hai việc giấu con, một là chuyện về thân phận của ba, hai là chuyện về gia đình ông bà ngoại con. Giờ con đã là người lớn rồi, có thể gánh vác trách nhiệm trên vai nên cũng là lúc phải nói cho con biết rồi.
Mặc dù trong lòng Tần Dương vẫn cảm thấy có đôi chút kỳ lạ nhưng hắn có thể hiểu được cách làm của ba mình.
- Ừ, khi nào chúng ta quay về ạ?
Tần Hoa cười nói:
- Không phải vội, muốn gì thì cũng phải đợi công ty mẹ con cho nghĩ lễ rồi mới đi được. Có lẽ hai ngày cuối cùng sẽ đi, về đó khoảng ba, bốn ngày là được.
Tần Dương gật đầu. Lúc này hắn mới nghĩ ra hình như mình còn để lọt một câu hỏi.
- Nói cả nửa ngày trời, rốt cuộc La gia ở đâu ạ?
Tần Hoa trả lời một cách nhanh gọn:
- Thương Chu, tỉnh Hòa Bắc
Tần Dương mở to mắt:
- Là quê hương của võ thuật à? Vậy sao mà mẹ không phải là một tu hành giả chứ?
Tần Hoa bĩu môi:
- Còn sao nữa, truyền cho nam, không truyền cho nữ. Truyền cho nội bộ, không truyền cho bên ngoài. Là như vậy đấy.
Tần Dương ngạc nhiên, sau đó chợt cười đau khổ.
- Được rồi. Lúc này con còn thật lòng có chút mong đợi, rằng nhỡ đâu ba đột nhiên nói với con rằng thực ra mẹ con là một cao thủ tuyệt thế giấu tài thì thú vị bao nhiêu. Đáng tiếc thật…