Chương 722: Khuyên nhủ
Lạ Thi Thiến bước chân vào phòng thì thấy hai người đang ngổi uống trà ở ngoài ban công một cách thảnh thơi. Niềm vui mừng trong lòng khiến khuôn mặt bà lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Hai người nhàn nhã quá nha. Lão Tần, đồ ăn tôi nhờ ông đã mua chưa?
Tần Hoa cười cười, chỉ vào Tần Dương:
- Con trai nói là ra ngoài ăn. Tôi không bật lại được nó.
Tần Dương đứng dậy, cười nói:
- Mẹ, đi làm cả ngày rồi. Mọi người cũng đừng phiền phức nữa, ra ngoài tiện tìm một chỗ ăn là được.
La Thi Thiến đặt túi xách xuống. Bà bước tới, nhìn thấy Tần Dương đang tràn đầy tinh thần liền gật đầu hài lòng.
- Được, con trai nói ăn ở ngoài thì ăn ở ngoài.
Tần Dương cười nói:
- Không còn sớm nữa. Hay là mẹ ngồi xuống uống chút trà, nghỉ ngơi rồi chúng ta đi?
- Không uống nữa. Nhìn đã thấy đói rồi, uống nữa là cả một bụng nước thì chẳng phải sẽ đói hơn sao. Đi ăn cơm trước, mẹ cũng lười thay đồ.
- Được ạ, vậy đi thôi.
La Thi Thiến nhìn con trai thì tỏ ra hào hứng, phấn chấn:
- Muốn ăn gì nào?
Tần Dương nói:
- Mùa đông lạnh, còn gì có thể tuyệt vời hơn là thịt dê nướng chứ.
La Thi Thiến cười như gõ nhịp:
- Được, đi, đi ăn thịt dê nướng!
Nhà hàng thịt dê nướng.
La Thi Thiến gắp từng đũa thịt dê vào bát của Tần Dương, ánh mắt bà tràn đầy sự yêu thương.
- Nghe dì con nói, năm sau con định thành lập tập đoàn công ty à?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy! Mở rộng một vài hạng mục sản xuất, không thể nào chỉ bán nước soup Tam Nguyên được.
La Thi Thiến cười nói:
- Không phải soup Tam Nguyên của công ty con bán rất tốt sao? Chẳng lẽ không định mở rộng sản xuất à?
- Đương nhiên có chứ.
Tần Dương nhét một đũa thịt dê vào trong miệng, hít một hơi thật thoải mái sau đó mới nói tiếp:
- Trước mắt đã chọn ra được hai tổ để thành lập dây chuyền sản xuất, mở rộng sản lượng và chuẩn bị tung sản phẩm ra toàn quốc. Nhưng đó là chuyện của Công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện, không liên quan gì đến nghiệp vụ của tập đoàn. Công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện chỉ là công ty mà con thử nghiệm thôi, hơn nữa cổ phần công ty cũng bị con phân chia tương đối ổn rồi.
La Thi Thiến tò mò hỏi:
- Cổ phân đã phân chia tương đối rồi à? Chia cho ai vậy?
Tần Dương cười nói:
- Có năm người bạn cùng tham gia đầu tư. Bốn người 5%, một người 15%, con lấy 14% ra để làm quỹ thưởng phúc lợi cho toàn bộ công nhân. Mặc dù vẫn nắm quyền kiểm soát nhưng con chỉ có 51%. Thành lập tập đoàn Công ty sẽ xây dựng hệ thống cổ phần mới. Công ty thực phẩm chức năng chỉ là tư cách một công ty con có kết toán lợi nhuận riêng của tập đoàn.
La Thi Thiến nghe xong thì lập tức sáng tỏ:
- Như vậy à? Đúng là làm thêm một cái độc lập thì sẽ tốt hơn. Con để dì nhỏ tham gia góp cổ phần à?
Tần Dương gật đầu:
- Dì nhỏ thấy con một mình tội nghiệp quá, hơn nữa lại quản lý quá nhiều nên mới muốn giúp con. Như vậy thì con có thể yên tâm làm một đại cổ đông mặc kệ mọi chuyện rồi. Chủ tịch thì giao cho dì nhỏ, CEO thì giao cho quản lý hiện tại của công ty con…
Tần Hoa vui mừng nói:
- Con phụ trách nằm một chỗ và thu tiền?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, con lấy được một vài phương thức phối chế từ sư môn, việc kiếm tiền chắc chắn không có vấn đề gì. Con chẳng muốn chỉ làm một thương gia chết ngắc đâu.
Tần Hoa quay qua nhìn La Thi Thiến:
- Bà xem, con trai lợi hại không. Mới có hơn hai mươi tuổi đầu mà đã lập nên nghiệp lớn một cách dễ dàng như vậy. Bà xã, bà cũng không cần phải khổ cực như vậy nữa. Hay là bà cũng tìm một người quản lý trông coi giúp bà để bà thoải mái một chút. Chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, ừ, đi Ai Cập?
La Thi Thiến hơi đỏ mặt, trừng mắt với Tần Hoa:
- Làm sao có thể bỏ mặc không quản lý được, bao nhiêu con người như vậy.
Tần Hòa cười nói:
- Có nói là không quản đâu, chỉ là tìm một người quản lý giúp bà trông coi, cùng lắm là kiếm ít đi một chút. Dù sao thì con trai cũng đã lớn rồi, có thể tự mình kiếm tiền, hơn nữa kiếm được không phải là ít. Bà cứ phải khổ sở như thế làm gì?
La Thi Thiến bĩu môi, không nói gì. Nhưng nhìn sắc mặt thì có vẻ không còn kiên quyết như lúc trước nữa.
Tần Hoa nhìn về phía Tần Dương gật đầu.
Tần Dương đột nhiên hiểu ra. Đây là đang nhờ mình trợ giúp khuyên bảo đây mà.
Tần Dương gặp một đũa thịt dê để vào bát của La Thi Thiến rồi khuyên bà:
- Ba nói không sai đâu ạ. Dù sao cũng chẳng phải nhà mình thiếu tiền. Giờ còn cũng tự kiếm được. Mẹ không cần phải vất vả như vậy nữa. Nếu như mẹ lo lắng đến số công nhân của công ty thì chuyện đó dễ giải quyết lắm.
- Thứ nhất là tìm người quản lý như ba nói. Mấy năm gần đây những nhân tài chuyên nghiệp nhiều lắm. Chỉ cần chịu bỏ tiển ra thì nhất định có thể đào được những nhân tài lợi hại, cùng lắm thì chúng ta kiếm ít đi một chút. Thứ hai là sau khi tập đoàn công ty của con được đưa ra thị trường, thì hai sản phẩm chủ lực cũng rất dễ hòa hợp với công ty của mẹ. Đến lúc đó, thị trường thủ đô có thể giao lại hoàn toàn cho công ty của mẹ rồi. Nếu như mẹ đồng ý thì công ty của mẹ cũng có thể trở thành nhà cung ứng sản xuất cho bọn con. Tóm lại là hình thức hợp tác rất nhiều, kiếm tiến vẫn còn dễ lắm.
La Thi Thiến trừng mắt nhìn Tần Dương:
- Con biết là chắc chắn sản phẩm của mình có thể phát triển à? Nhất định sẽ hot?
Tần Dương cười đầy tự tin:
- Nếu như làm về internet, làm về ngành điện hay gì đó thì có thể là con không chắc. Nhưng nếu làm sản phẩm, làm kinh doanh thực tế thì con cực kỳ tự tin. Không tin thì mẹ cứ nhìn đi, đến cuối năm sau, sản phẩm mới của công ty nhất định sẽ cực kỳ hot!
Tần Hoa ngồi bên cạnh cổ vũ:
- Bà còn không biết bản lĩnh của con trai mình à? Sư phụ của nó là người như thế nào chứ? Y thuật song tuyệt, làm thuốc các thứ, chắc chắn rất thích hợp. Con trai đã có bản lĩnh như vậy rồi thì một người làm mẹ như bà sao lại phải khổ cực đến thế chứ? Thoải mái một chút, hưởng phúc một chút chẳng phải quá tốt sao?
La Thi Thiến trừng mắt nhìn Tần Hoa:
- Hai người nói chuyện thống nhất thế, thông đồng trước rồi à?
Tần Hoa biện hộ:
- Làm gì có. Đây là những lời móc hết ruột gan ra đấy.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy. Trước đây công việc bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh mẹ. Giờ ba cũng coi như là rảnh rang hơn rồi, hai người đi đây đi đó chơi đi.
La Thi Thiến mấp máy miệng, rõ ràng là trong lòng có đôi chút do dự:
- Hết năm coi sao. Nếu như thật sự có thể thì tôi sẽ xem xét.
Trong mắt hai ba con Tần Dương đều lộ ra sự vui mừng. Trước đây La Thi Thiến say mê với công việc. Một phần đúng là do công việc của công ty quá bận rộn, nhưng cái chính là suốt ngày trong căn nhà trống không chỉ có một mình bà, về tới nhà thì càng thấy cô đơn và khó chịu. Vậy nên bà mới dốc hết tâm huyết vào công việc, dùng công việc để làm tê dại bản thân.
Giờ đây ông xã ở bên cạnh bà suốt ngày từ bữa sáng tới bữa tối. Nếu như không phải bà tự mình lái xe thì có lẽ còn nhận được sự đưa đón đầy yêu thương từ ông. Điều đó làm bà một lần nữa cảm thấy được niềm hạnh phúc mà đã từ lâu lắm bà không có. Tần Hoa đề cập tới việc đi du lịch vòng quanh thế giới, nhất là việc quay lại Ai Cập khiến trong làm bà cảm thấy rung động vài phần.
Nhất là con trai giờ đây đã có bản lĩnh như vậy, càng khiến bà có cái cảm giác bản thân đã già đi mất rồi. Quyết tâm phấn đấu cũng không còn nhạt như trước nữa.
Nếu như nói thứ giúp bà chèo chống được là tâm tình kia, thì đến hôm nay tâm tình đó đã tiêu tan mất rồi, đương nhiên sẽ không còn ở trạng thái như trước kia nữa.
- Đúng rồi, Tần Dương! Tết năm nay về nhà ông bà ngoại đón tết, chắc ở tầm ba, bốn ngày. Con chuẩn bị một chút đi nhé…