Chương 723: Cùng ở thủ đô
- Reng reng, reng reng.
Tần Dương đang ngủ say thì bị một hồi chuông đánh thức.
Hắn lật người trên giường, cầm điện thoại đặt lên tay rồi hỏi một cách mơ mơ màng màng:
- Alo?
- Woa, đồ lười. Chín giờ rồi mà anh vẫn còn ngủ à?
Chín giờ?
Chín giờ muộn lắm sao, rõ ràng là còn rất sớm, được chưa?
Hiện tại buổi tối ở thủ đô đều có tuyết rơi. Buổi sáng thì rất lạnh chẳng muốn ra ngoài. Dù sao thì dậy cũng chẳng làm gì, thế thì bò ra khỏi giường làm gì chứ?
Chỉ có điều là giọng nói này có chút quen thuộc. Tần Dương đưa điện thoại ra trước mắt coi…Yến Tử Tuyết?
Tần Dương đưa tay xoa nhẹ mặt mình nhưng vẫn nằm trên giường một cách lười biếng như cũ:
- Sao tự nhiên nhớ tới anh mà gọi điện vậy, định chúc anh năm mới à?
- Em nhớ là nhà anh ở thủ đô mà?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, giờ anh đang ở nhà. Sao vậy?
Yên Tử Tuyết cười đầy vui vẻ:
- Ha ha, bọn em cũng đang ở thủ đô. Ngủ nướng gì chứ, mau ra ngoài chơi đi.
- Bọn em cũng ở thành phố à?
Tần Dương hơi sửng sốt. Hắn chợt nhớ là hai chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng thường sống ở Trung Hải. Hai người bọn họ đểu sống ở nhà bác cả, còn bố mẹ họ thì làm việc ở thủ đô. Có lẽ hai chị em họ tới chỗ ba mẹ của mình.
Yến Tử Tuyết cười ha ha nói:
- Đúng vậy. Ba mẹ em đều ở thủ đô mà. Năm nay công việc của họ nhiều nên không được về nhà đón năm mới, thế là bọn em liền tới thủ đô á.
Tần Dương gật đầu:
- Ồ. Bọn em định chuẩn bị đi đâu thế?
Yến Tử Tuyết cười nói:
- Em không biết. Em cũng không phải là người thủ đô. Dù sao thì anh cũng là người bản địa ở đây, lẽ nào không tỏ ra hiếu khách một chút à?
Tần Dương xoa xoa đầu, lật người rồi ngồi dậy:
- Được thôi, giờ em nói mình đang ở đâu trước đi?
Dù sao thì Tần Dương ở nhà cũng không có việc gì. Có bạn thân cùng đi chơi luôn tốt hơn là ở ru rú trong nhà. Hơn nữa giống như Yến Tử Tuyết nói, dù sao thì bản thân cũng phải tỏ ra là kẻ hiếu khách ở vùng đất của mình chứ.
Yến Tử Tuyết báo một địa danh. Tần Dương không nhịn được liền cười nói:
- Được thôi. Xem ra cũng khá may mắn đấy. Bọn mình cách không xa nhau lắm. Để anh lái xe đi đón mấy đứa.
Phải hỏi địa điểm trước là bởi vì thực ra thủ đô rộng lớn quá. Khoảng cách trong khu Nhị Hoàn còn được, trừ khu Tam Hoàn, Tứ Hoàn thì người ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc mà muốn gặp nhau ăn bữa cơm thì cực kỳ không dễ dàng gì. Địa điểm xa xôi, tốn thời gian, có thể nói là hết sức khó khăn. Đã từng có người nói đùa rằng:
ở đầu bốn phía phía Đông, Tây, Nam, Bắc của thủ đô muốn gặp mặt nhau để ăn bữa cơm thì giống như việc ngồi tàu hỏa mà đi ra bên ngoài tới hai, ba trăm km để tụ tập vậy.
- Ok, khi nào anh tới nơi thì gọi điện cho bọn em nhé.
Tần Dương dậy khỏi giường. Súc miệng, rửa mặt sơ qua. Sau đó lấy chìa khóa xe mà mẹ để lại cho hắn rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Tần Dương ăn sáng qua loa. Khi hắn tới khu dân cư nhỏ mà hai chị em Yến Tử Băng đang ở đó thì đã là mười giờ rưỡi sáng. Hai cô gái nhận được điện thoại thì nhanh chóng đi xuống lầu và xuất hiện trước mặt của Tần Dương.
Tần Dương nhìn hai cô gái thì đôi mắt không khỏi sáng lên.
Chị gái Yến Tử Tuyết mặc một chiếc áo lông vũ với cổ lông màu vàng sáng, phía bên trong là một chiếc áo lông cừu bó sát người, phía dưới mặc một chiếc váy da ngắn màu đen cùng với một đôi bốt cao ngang gối. Nhìn cô trông vô cùng xinh đẹp và thời thượng.
Em gái Yến Tử Băng cũng mặc một chiếc áo khoác lông vũ như vậy, nhưng lại có cổ lông màu trắng, hơn nữa chiếc váy ngắn của cô là váy bằng vải, kẻ caro, trông rất giống một nữ sinh quý tộc Anh quốc.
Cả hai cô gái đều nhuộm tóc, và nhuộm màu nâu đỏ, hơi xoăn nhẹ nhìn trông trưởng thành thêm vài phần.
Hai người khoác tay nhau đi tới trước mặt Tần Dương. Họ vừa cười hì hì vừa chào hỏi Tần Dương.
- Lâu quá không gặp.
- Chúc mừng năm mới.
Tần Dương cười nói:
- Chúc mừng năm mới. Hai người đều nhuộm tóc rồi à. Mới không gặp chưa lâu mà cảm giác trưởng thành lên nhiều quá.
Yến Tử Tuyết cười tủm tỉm đi tới cạnh Tần Dương:
- Anh nói xem có đẹp hay không mà?
Tần Dương cười nói:
- Đẹp, đương nhiên là đẹp. Hai chị em xinh đẹp các em đi ra bên ngoài, tỉ lệ những người quay đầu lại nhìn không nói một trăm phần trăm thì ít nhất trong số cánh đàn ông cũng phải là chính mươi phần trăm trở lên!
Khuôn mặt của Yến Tử Tuyết tỏ ra hơi đắc ý:
- Vậy mà anh không vui sao? Hai chị em xinh đẹp như vậy đi chơi cùng, có phải là anh rất vui, rất đắc ý không?
Tần Dương không biết làm sao đành mở cửa xe:
- Vâng, anh thật là vinh hạnh, có thể đi chơi cùng với hai người đẹp. Xin mời hai người đẹp lên xe.
Yến Tử Tuyết cười he he rồi chui vào xe. Yến Tử Băng thì cắn môi, nhìn Tần Dương một cái. Khuôn mặt xinh đẹp của cô không biết tại sao mà hơi ưng đỏ.
Tần Dương sờ mũi. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy hơi lúng túng. Chắc là cô ấy đang nghĩ tới chuyện xảy ra giữa hắn là Lý Tư Kỳ tối hôm đó rồi. Nói ra thì hình như là sau ngày hôm đó, hắn không gặp lại hai chị em bọn họ nữa thì phải.
Tần Dương ngồi vào vị trí lái xe:
- Chúng ta đi đâu đây?
Yến Tử Tuyết ngồi ở giữa ghế sau, rướn về phía trước tới nửa cái đầu, cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay hai đứa bọn em giao cho anh rồi. Anh quyết định hành trình là được.
Tần Dương cười:
- Được thôi. Hôm nay đi ra hơi vội, vậy thì lượn trong nội thành nhé. Đi quảng trường An Thiên Môn trước. Đã đến thủ đô thì nhất định phải đi tới địa điểm đó, sau đó lượn quanh khu vực đó, tìm nơi ăn cơm trưa rồi đi cố cung và tìm chỗ để ăn cơm tối.
Đôi mắt Yến Tử Tuyết sáng lên:
- Ok. Ăn tối xong chúng ta đi Hậu Hải nhé. Em nghe nói về nơi đó từ lâu lắm rồi mà chưa từng tới. Chúng ta đi cho biết chút đi.
Tần Dương cười nói:
- Được thôi. Chỗ đó buổi tối cũng náo nhiệt lắm. Cảnh đèn đêm cũng không tồi. Đi mệt thì tìm một quán bar âm nhạc ngồi một chút cũng không tệ.
- Được. Hành trình hôm nay quyết định một cách vui vẻ như thế nhé. Của ngày mai thì ngày mai lại tính.
Yến Tử Tuyết hoan hô lên một tiếng rồi chợt hỏi:
- Nếu anh bận việc thì đừng lo cho bọn em. Nếu anh đi chơi thì có thể đưa bọn em đi cùng. Hai đứa em ngoan lắm, không gây phiền phức gì cho anh đâu.
Tần Dương cười nói:
- Cũng chẳng có việc gì, nhưng hai em định đi chơi hết cả thủ đô à?
- Đương nhiên rồi. Không đến trường thành thì không phải là hảo hán. Mặc dù bọn em không phải là nam tử hán nhưng dù sao thì cũng đến thủ đô rồi nên chắc chắn là vẫn muốn đi leo vạn lý trường thành.
Tần Dương gật đầu đầy sảng khoái:
- Được. Dù sao thì mấy ngày trước khi về nhà cũng chẳng có việc gì làm, vậy thì đưa hai người đi chơi khắp mọi nơi thôi.
Yến Tử Tuyết tò mò hỏi:
- Về nhà, anh về đâu?
- Hòa Bắc, nhà ông bà ngoại anh. Bà ngoại bị bệnh, nên định về đón tết tiện thể thăm nom luôn. Khoảng ba, bốn ngày là quay trở lại.
Yến Tử Tuyết ồ lên một tiếng:
- Vậy vẫn tốt. Bọn em còn ở lại thủ đô cho đến khi khai giảng cơ. Anh đi rồi, hai đứa em không biết tìm ai để chơi cùng nữa.
Nói xong hai câu, Yến Tử Tuyết đột nhiên quay đầu qua nhìn Yến Tử Băng rồi tò mò hỏi:
- Em gái, sao em chẳng nói gì từ đầu đến giờ vậy?
Khuôn mặt Yên Tử Băng hơi ửng đỏ, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc và phản công lại:
- Chị vừa gặp mặt là nói liên tục không ngừng như cái súng máy, em làm gì có cơ hội mà chen vào?
Yển Tử Tuyết giật mình, trên khuôn mặt chợt hiển ra nụ cười giảo hoạt:
- Thật sự là như thế à, ha ha…