Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 714 - Chương 724: Em Đoán Xem Chị Đã Nhìn Thấy Ai?

Chương 724: Em đoán xem chị đã nhìn thấy ai?
 

- Ok, ba, hai, một, cheese!

Phía trước cổng thành Thiên An Môn, Tần Dương đang cầm máy ảnh DSRL của Yến Tử Tuyết, nhắm về phía hai chị em đang khoác tay nhau và ấn nút chụp.

Yến Tử Tuyết chạy tới, khuôn mặt tươi như hoa rồi cầm lấy máy ảnh:

- Để em xem anh chụp có đẹp hay không.

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên là đẹp rồi. Người đẹp, máy ảnh tốt, chụp ra ảnh lại không đẹp hay sao?

- Chưa chắc.

Yếu Tử Tuyệt lật từng bức ảnh rồi thuận miệng trả lời lại:

- Góc chụp chết người do trai thẳng chụp thật không có cách gì để đánh giá.

Tần Dương im lặng. Dù sao hắn cũng là một đặc công, đã từng sử dụng thuần thục các loại thiết bị, máy quay để chụp ra được những bức ảnh có hiệu quả khác nhau. Mặc dù không thể bằng các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhưng cũng không kém đến độ bị coi là góc nhìn của trai thẳng chứ.

Yến Tử Tuyết xem ảnh xong thì cười tủm tỉm khích lệ:

- Chụp cũng không tệ lắm.

Tần Dương cười:

- Không phải đến mức thành góc chụp trai thẳng chứ?

Yến Tử Tuyết nhìn trái nhìn phải rồi cầm máy ảnh đi tìm một thanh niên đeo kính ở bên cạnh đó:

- Anh đẹp trai, có thể chụp ảnh giúp bọn em được không?

Yêu cầu của những người đẹp luôn nhận được sự đồng ý một cách dễ dàng. Huống hồ là một việc cỏn con như chụp ảnh thế này, thanh niên đeo kính kia liền vui vẻ đồng ý.

Yến Tử Tuyết chạy tới, đưa tay kéo lấy Tần Dương:

- Nào, bọn mình chụp chung một tấm đi.

- Được!

Tần Dương vừa cười vừa đi theo Yến Tử Tuyết tới trước mặt Yến Tử Băng. Hắn đứng bên trái, còn Yến Tử Băng thì đứng bên phải Yến Tử Tuyết.

Yến Tử Tuyết chớp chớp mắt rồi đột nhiên rời khỏi vị trí. Cô kéo Tần Dương vào vị trí của mình rồi sau đó đứng sang bên trái cạnh Tần Dương.

Yến Tử Tuyết ôm lấy cánh tay bên trái của hắn, cười hì hì nói:

- Em gái, khoác lấy, đừng có khiến người ta nghĩ anh ấy là bạn trai của chị.

Yến Tử Băng đỏ mặt nhưng vẫn nghe lời và đưa tay ra vòng qua cánh tay bên phải của Tần Dương.

Yến Tử Tuyết ôm lấy cánh tay, áp sát người về phía Tần Dương. Cô mỉm cười, nhìn về phía thanh niên đeo kính kia:

- Được rồi.

Thanh niên đeo kính cầm máy ảnh, nhìn hai cô gái xinh đẹp như hoa đang ôm lấy hai bên tay Tần Dương ở trong ống kính thì trong lòng ngưỡng mộ tới mức muốn rỉ máu.

Mẹ kiếp, người đẹp như thế có một em là đã hạnh phúc lắm rồi, tên này lại có những hai em!

Mặc dù mối quan hệ của họ chưa chắc đã phải như thanh niên kia đang suy nghĩ, nhưng có hai cô gái tự nguyện ôm lấy hai tay Tần Dương để chụp ảnh như kia thì mối quan hệ chắc chắn phải thân thiết lắm.

Hâm mộ phát khóc đi được.

Thanh niên đeo kính ấn nút chụp sau đó cười nói:

- Chụp xong rồi.

Yến Tử Tuyết chạy tới cầm máy ảnh rồi nhìn, sau đó cười nói:

- Cảm ơn

- Đừng khách sáo

Thanh niên đeo kính nhìn thấy nụ cười xinh đẹp, lại còn cả lời cảm ơn đầy ngọt ngào của Yến Tử Tuyết thì trái tim cậu ta như sắp bay cả lên.

Yến Tử Tuyết cầm máy ảnh quay trở về bên cạnh Tần Dương. Cô cười tủm tỉm rồi đưa máy ảnh ra trước mặt hắn:

- Anh xem, đứng gì mà nghiêm túc thế, chắc khác gì tư thế quân đội cả…

- Nghiêm túc?

Bọn họ một bên trái, một bên phải ôm lấy cánh tay hắn thì hắn còn không nghiêm túc được sao? Nếu không người khác nhìn vào bức ảnh sẽ hiểu lầm chết mất?

Yến Tử Tuyết đánh giá xong một câu thì cũng không truy vấn nữa. Cô chỉ cười nói:

- Đi, chúng ta tiếp tục!

Tần Dương cứ như thế đi chơi và chụp ảnh khắp nơi cùng hai cô gái,

Chụp xong thành Thiên An Môn, bia kỉ niệm, quảng trường, sau đó ăn cơm xong thì lại tiếp tục đi dạo cố cung, Thiên Đàn. Một buổi chiều đã trôi qua như thế. Tần Dương đưa hai cô gái đi ăn một bữa thịt vịt nướng và thế là giải quyết xong bữa tối.

- Đi thôi, đi Hậu hải.

Yến Tử Tuyết chớp mắt:

- Chúng ta đi thôn Tam Lý đi.

Tần Dương sửng sốt:

- Không phải lúc trước nói là đi Hậu hải à, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý vậy?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Bên phía Hậu hải chủ yếu là bar âm nhạc. Em muốn đi hộp đêm thì phía bên thôn Tam Lý có nhiều chỗ nổi tiếng hơn. Hôm nay có anh đi cùng, mình sẽ đi thôn Tam Lý trước. Ngày khác sẽ đi Hậu hải.

- Hộp đêm?

Tần Dương cười nói:

- Sao tự nhiên lại muốn đi hộp đêm thế? Quan bar có âm nhạc chẳng phải cũng tốt sao? Nghe âm nhạc, nói chuyện và uống chút rượu…

Yến Tử Tuyết bĩu môi.

- Đã nói cả một ngày rồi, còn gì để nói nữa chứ. Đi hộp đêm nhảy disco hay gì đó, thư giãn một chút. Bình thường bọn em không dám đi nên nhân cơ hội có anh mới dám đi mà.

Tần Dương cười nói:

- Thôi được, hai em thích đi đâu thì sẽ đi đó.

Tần Dương lái xe tới thôn Tam Lý. Sau khi đỗ xe liền đi vào một quán ba Zeus được giới thiệu ở trên mạng.

Vừa mới bước vào thì đã có một hàng những anh chàng đẹp trai, mặc sơ mi trắng đứng hô đều nhịp:

- Xin chào mừng.

Đôi mắt Yến Tử Tuyết lóe sáng:

- Woa, đều là những anh chàng với body chuẩn. Nè, Tần Dương, nếu như anh cũng ăn diện một chút như bọn họ thì chắc chắn là anh sẽ còn có khí chất hơn nhiều đấy.

Tần Dương cười nói:

- Thế sao? Vậy được, sau này anh không kiếm được cơm nữa rồi, sẽ đến hộp đêm làm nhân viên tạp vụ. Nói không chừng còn quen biết được một bà chủ giàu có xinh đẹp, trẻ trung và đi thẳng tới đỉnh cao của đời người nữa đấy.

Chị em Yến Tử Tuyết được những câu nói của Tàn Dương chọc cho hết sức vui vẻ. Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Được thôi. Nếu anh tới làm nhân viên tạp vụ thì ngày nào em cũng tới.

Vừa cười nói, ba người vừa bước vào phía trong của quầy bar. Những âm thanh điện tử ồn ào chói tai nhanh chóng rót vào tai bọn họ. Dưới ánh đèn chập chờn của vũ đài, ba thanh niên nam nữ tai đeo bông, với hình xăm trên người, mặc những bộ quần áo được tán đinh hết sức kỳ lạ bước lên vũ đài chơi ghitar. Bầu không khí nóng rực. Phía dưới sản nhảy, một số lượng lớn thanh niên đang lắc lư theo. Họ uốn éo theo tiếng nhạc lớn. Toàn bộ quầy bar tràn ngập không khí của tuổi trẻ và sự kích thích.

Tần Dương lấy một cái bàn ở khu vực sô pha và gọi một suất ăn Tây Âu.

Hai mắt Yến Tử Tuyết sáng rực lên khi nhìn xung quanh. Bọn họ rất ít khi đến những nơi như hộp đêm thế này. Chứng kiến cảnh tượng đầy kích thích ấy khiến cô cảm thấy thật hưng phấn.

Mới ngồi được một lúc, uống được hai ly thì Yến Tử Tuyết đã không thể ngồi được nữa. Cô kéo Yến Tử Băng cùng đi ra nhảy disco. Cô vốn định kéo cả Tần Dương theo những hắn chẳng hề có chút hứng thủ nào với việc nhảy disco cả nên hắn ở lại uống rượu.

Một ca khúc kết thúc. Hai người Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng quay trở lại. Khuôn mặt họ đều đỏ rực lên. Yến Tử Tuyết đi vào nhà vệ sinh. Cô còn chưa đi được bao lâu thì đã đột nhiên dừng bước và quay trở lại như bay.

- Không phải là chị đi nhà vệ sinh à?

Yến Tử Băng vừa nhường một nửa ghế ngồivừa hỏi một cách nghi ngờ.

Yến Tử Tuyết kéo lấy tay yến Tử Băng, sắc mặt đầy hào hứng:

- Em đoán xem chị đã nhìn thấy ai?

Yến Tử Băng tò mò hỏi;

- Ai vậy, ở đây mà cũng gặp được người quen à?

- Han Min Ji! Park Jung Soo! Chị nhìn thấy bọn họ. Bọn họ đang ngồi ở góc khu vực sô pha uống rượu, có bốn năm người!

Đôi mắt của Yến Tử Băng đột nhiên mở to. Cô vui mừng hỏi:

- Thật hay giả vậy? Chị không nhìn nhầm đấy chứ?

Yến Tử Tuyết nói một cách đầy kích động:

- Sao mà nhìn nhầm được. Khuôn mặt của Han Min Ji có dấu hiệu nhận diện mà!

Tần Dương ngồi bên cạnh hơi sững sờ. Han Min Ji, Park Jung Soo?

Cái tên này…người Hàn quốc à?

Tần Dương mở miệng hỏi:

- Người mà hai em nói là ai vậy, minh tinh Hàn Quốc à?
Bình Luận (0)
Comment