Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 715 - Chương 725: Xung Đột

Chương 725: Xung đột
 

Ánh mắt Yến Tử Tuyết không giấu nổi sự vui mừng

- Đúng vậy! Han Min Ji và Park Jeong Hwan hiện đang là diễn viên nổi tiếng nhất ở Hàn Quốc. Nghe nói họ đến là để tham gia một chương trình nghệ thuật tổng hợp đang rất hot ở Hoa Hạ đó. Thật không ngờ lại có thể bắt gặp họ ở chỗ này.

Tần Dương nhìn bộ dạng phấn khích của Yến Tử Tuyết, nhịn không được cười nói:

- Không ngờ em còn là một fan hâm mộ nữa đấy.

Yến Tử Tuyết phấn khích cười nói:

- Đúng vậy! Hai diễn viên này giờ đang rất nổi tiếng, nhất là Han Min Ji. Được fan hâm mộ cho là người chồng quốc dân đó.

Tần Dương dĩ nhiên là không hiểu được cái sự hưng phấn đó, quay đầu nhìn về phía Yến Tử Băng:

- Còn em thì sao? Cũng giống chị em, cũng là fan hâm mộ à?

Yến Tử Băng mấp máy miệng, khẽ nói:

- Em cũng có thích một số diễn viên, nhưng em không phải là fan hâm mộ.

Tính hiếu kỳ của Tần Dương như được khơi dậy, tò mò hỏi:

- Em không theo đuổi thần tượng? Sao em lại không giống chị em nhỉ, không phải hai đứa vốn vẫn giống nhau hả?

Yến Tử Băng ngẩng mặt lên. Ánh mắt tự tin và điềm tĩnh một cách kỳ lạ:

- Em thì cho rằng diễn viên cũng chỉ là một người bình thường, thật ra cũng chẳng khác chúng ta là mấy, giống như chị Lý Tư Kỳ vậy. Chị ấy là một diễn viên. Nhưng chị ấy cũng đâu có khác chúng ta mấy. Nếu có thì chỉ là chị ấy kiếm được nhiều tiền hơn và có nhiều người yêu thích hơn chúng ta mà thôi.

Dừng lại một chút, Yến Tử Băng hơi ngẩng cằm lên:

- Hơn nữa em thấy sau này rất có thể em cũng sẽ là một diễn viên nổi tiếng. Cho nên có thể là em cũng thích bọn họ, nhưng em sẽ không thần tượng, sùng bái bọn họ. Bởi vì em cảm thấy rồi có một ngày em sẽ vượt qua bọn họ.

Tần Dương kinh ngạc nhìn Yến Tử Băng:

- Được đấy nhỉ! Có suy nghĩ và sự tự tin như vậy thì nhất định sẽ không thất bại đâu. Nhất định sẽ có được thành công đấy.

Yến Tử Tuyết đưa tay kéo lấy cánh tay Yến Tử Băng:

- Vậy em có muốn đi xin chữ ký hay chụp ảnh cùng chị không?

Yến Tử Băng hơi do dự rồi lắc đầu nói:

- Thôi em không đi đâu?

Yến Tử Tuyết thoáng có chút thất vọng, nhưng sự phấn khích vẫn không giảm bớt:

- Vậy chị đi đây, không có gì để xin chữ kí cả thôi thì xin chụp ảnh vậy. Đến khi post lên trang cá nhân, mọi người nhất định sẽ ngưỡng mộ chết luôn.

Tần Dương cười nói:

- Người ta đến quán bar, nhất định là muốn thư giãn và thưởng thức. Em tới tìm người ta như vậy chắc người ta không vui đâu.

Yến Tử Tuyết kích động nói:

- Dù sao cũng mặc kệ, đã bắt gặp rồi thì kiểu gì cũng phải thử xem sao chứ?

Tần Dương cười nói:

- Được! Vậy em đi đi. Chúc em may mắn. Bọn anh ở đây đợi em.

- Ừ! Em đi đây. He he! Các người cứ đợi đấy.

Yến Tử Tuyết cao hứng nói xong câu này liền bước nhanh về phía góc khuất nơi có hai diễn viên người Hàn ngồi.

Tần Dương nâng ly rượu, nhìn bóng Yến Tử Tuyết, ánh mắt chuyển qua nhìn Yến Tử Băng bên cạnh:

- Trông em lại có vẻ khá bình tĩnh nhỉ. Với lứa tuổi như các em bây giờ không phải đều rất hâm mộ các diễn viên sao.

Yến Tử Băng bặm môi:

- Cách nghĩ của mỗi người không giống nhau thôi!

Tần Dương cười nói:

- Hai chị em các em thường ngày ăn mặc cũng không khác nhau mấy.ngoại hình cũng như nhau. Trong mắt người ngoài thì đúng là chẳng có gì khác nhau. Nhưng bây giờ thì ít ra anh cũng đã phát hiện ra một điểm khác biệt rồi. Chị em hâm mộ diễn viên còn em thì không. Em thích mình là diễn viên hơn, nên mới không thần tượng.

Yến Tử Băng một mình ngồi chung với Tần Dương bị Tần Dương trêu chọc mà má ửng hồng:

- Em cũng có diễn viên mình yêu thích. Chỉ là em không thích mấy diễn viên Hàn Quốc cho lắm. À! Chủ yếu là vì em không thích mấy mỹ nam cho lắm. Còn những diễn viên thực lực có khả năng diễn xuất thì em vẫn rất khâm phục.

Tần Dương cười nói:

- Khâm phục những người có năng lực thật sự đúng không. Chuyện này rất tốt đấy, nào cạn một ly.

Yến Tử Băng nâng ly lên cụng ly Tần Dương một cái. Cô uống một ly, ánh mắt nhìn Tần Dương ở đối diện. Rồi lại nhanh chóng cúi mi xuống:

- Anh cũng là người rất có bản lĩnh. Trận đấu của anh và Tư Đồ Hương lúc trước, bọn em cũng đã được nghe kể rồi. Nhưng lúc trước anh không có nói với bọn em, thật xin lỗi vì bọn em đã không tới đó cổ vũ cho anh.

Tần Dương hơi bất ngờ:

- Các em cũng biết rồi à?

Yến Tử Băng hé miệng cười:

- Mạc tiên sinh, sư phụ của anh danh tiếng lẫy lừng khắp Trung Hải. Trong cả giới thượng lưu Trung Hải có ai mà không biết chứ. Mạc tiên sinh trở về trung Hải, chuyện này đương nhiên có vô số người truyền tai nhau. Hơn nữa lần đầu tiên Mạc tiên sinh xuất hiện lại là trận thách đấu giữa học trò của ông với học trò của đối thủ bao năm nữa.

Tần Dương tỏ ra có phần bất đắc dĩ:

- Thôi được rồi! Tại lúc đó cảm thấy việc này cũng không liên quan gì đến các em, nên không báo cho các em biết.

Yến Tử Băng mỉm cười, nhìn Tần Dương với ánh mắt không hề che dấu sự ngưỡng mộ:

- Nhưng chúng ta là bạn mà! Bạn bè gặp chuyện, bọn em cũng nên giúp đỡ chứ. Dù không giúp được gì, nhưng vẫn có thể đi cổ vũ góp phần tăng uy phong cho anh chứ. Anh cũng không nói cho bọn em biết làm bọn em buốn lắm.

Tần Dương cười nói:

- Lúc đó anh cũng không biết có thể thắng hay không. Lỡ như tất cả các em đều đến đó rồi nhìn anh bị người ta đánh cho thê thảm, vậy thì mất mặt lắm, đúng không?

Nét mặt Yến Tử Băng tươi cười toát ra vẻ rạng rỡ động lòng người:

- Anh lợi hại như vậy, làm sao mà thất bại được?

Tần Dương lắc lắc đầu nói:

- Anh cũng không có lợi hại như các em nghĩ đâu. Trong thế giới mà chúng ta sống, có rất nhiều người lợi hại hơn anh. Dù là lớp người cùng lứa tuổi thì cũng không thiếu những nhân tài xuất sắc. Anh và Tư Đồ hương đó cũng chỉ là may mắn mới thắng được, chứ cũng không dám nói chắc một câu là hoàn toàn có thể thắng được.

Ánh mắt Yến Tử Băng ôn nhu nhìn Tần Dương:

- Có lẽ đúng là như anh nói, nhưng trong lòng của bọn em thì anh là người lợi hại nhất đấy.

Dù tính cách điền đạm như Tần Dương thì trong lòng cũng không giấu được mà để lộ ra một chút thành tựu cảm trên gương mặt.

Cho dù là ai đi nữa thì khi được một co gái xinh đẹp nhìn với ánh mắt tôn sùng, nói những lời tán dương tự đáy lòng như vậy, mà bảo trong lòng không có chút cảm giác thì thì đúng là giả tạo.

Tần Dương nâng ly rượu lên tự uống một ly rồi cười nói:

- Em nói như vậy, sẽ làm anh kiêu ngạo đấy.

Yến Tử Băng mở miệng cười cười, không nói tiếp nữa mà chỉ nâng ly rượu lên rồi cũng nhấp một ngụm.

Tần Dương đưa ánh mắt lên nhìn Yến Tử Tuyết ở phía xa xa đang đi xin chụp ảnh. Ánh mắt lại bỗng nhiên ngưng lại, chân mày cũng nhíu lại.

Tuy ánh sáng mờ ảo, nhưng Tần Dương nhưng vẫn nhìn rõ ở nơi góc khuất đó Yến Tử Tuyết đứng trước mặt một người phụ nữ trẻ, người phụ nữ trẻ đó dường như đang nói gì đó có vẻ kích động. Hình như đang có tranh chấp gì với Yến Tử Tuyết.

Yến Tử Tuyết nói lại câu gì đó khiến người phụ nữ kia bỗng nhiên giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Yến Tử Tuyết một bạt tai.

Yến Tử Tuyết hình như bị cái tát này đánh cho ngây người, ôm mặt khiếp sợ nhìn đối phương.

Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục nói gì đó, nhưng bên cạnh đã có hai ba người đàn ông đứng vây quanh giữ cô ta lại. Một người đàn ông quay về phía Yến Tử Tuyết, dường như đang giải thích cái gì.

Tần Dương đứng bật dậy, sắc mặt đăm đăm bước nhanh về phía đó. Yến Tử Băng chạy nhanh theo sau lưng Tần Dương.

Sự việc xảy ra đột ngột này đã kéo theo sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. Dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh Tần Dương bước tới trước mặt của đám người này.

- Tiểu Tuyết, có chuyện gì thế?
Bình Luận (0)
Comment