Chương 727: Mặt Mũi Của Anh Đâu!
Bụp!
Đầu đập ngay lên mặt bàn, vang lên một âm thanh lộc cộc. Tên vệ sĩ này cũng trực tiếp ngất đi luôn sau cú va đập đó, Tần Dương vừa buông lỏng tay là tên đó liền mềm nhũn nằm trên nền đất.
Một màn bất ngờ này lập tức dẫn tới một trận hỗn loạn và những tiết hét chói tai.
- Mẹ siêu vãi!
- Đám này là ai đấy, hạ thủ quá là nhanh gọn sạch sẽ. Cao thủ đây rồi!
- Sao lại đánh nhau thế?
- Hình như là người của họ đánh bạn gái của người thanh niên này. Ý, còn là chị em sinh đôi nữa đấy, xinh thế không biết!
- Đánh người à? Sao lại đánh thế? Người ta xinh đẹp thế kia, mà bọn đấy cũng nỡ xuống tay à?
- Không phải là hai ngôi sao Hàn Quốc đó đánh, mà là cô gái kia đánh. Không biết có thân thế gì, nhưng nghe cô ấy nói chuyện rất là hung hăng.
- Con mẹ đấy rất khiến người ta khó chịu. Cô ta có thái độ xấu với người cùng nước mình như vậy, nhưng lại có điệu bộ nịnh bợ kính trọng với hai ngôi sao Hàn Quốc đó…
Đám người vốn đang kêu gào đòi chụp ảnh chung với xin chữ ký thoáng một cái đều bị một màn này làm cho chấn động, rỗi bỗng dưng đều yên ắng hơn. Lực chú ý của họ cuối cùng chuyển lên người Tần Dương và hai chị em Yến Tử Tuyết.
Tần Dương nhanh nhẹn gọn gàng đánh ngất tên vệ sĩ, hai ngôi sao Hàn Quốc kia liền biến sắc mặt, trên gương mặt họ lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ vô thức lùi lại phía sau một bước, sau đó quay đầu lại gào lên với cô gái kia mấy câu, nhìn có vẻ như là đang quát mắng cô ta.
Trong mắt cô gái đó lộ ra mấy phần tức giận, cô động viên hai ngôi sao Hàn Quốc mấy câu, rồi quay đầu lại phẫn nộ nhìn Tần Dương:
- Cậu kia, muốn kiếm chuyện hả?
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta:
- Tôi đã nói rồi, chuyện này mà chưa giải quyết thì không ai được đi cả!
Cô gái giơ tay chỉ vào Tần Dương:
- Thằng nhãi, cứ đợi đấy!
Ánh mắt cô gái chuyển qua đám khán giả, sau đó gọi lớn lên:
- Tiểu Hà, đi tìm anh Thụy, bảo là có người quấy rối.
Trong đám khán giả, có một nhân viên nhanh chóng chạy đi, hiển nhiên là đi tìm người.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Tần Dương:
- Thằng nhãi, mày không nhìn xem đây là nơi nào, là chỗ để mày giở trò lưu manh à!
Tần Dương không có hành động gì mà chỉ lạnh lùng đứng ở đó, hắn đứng chặn ở lối ra vào duy nhất, lặng lẽ chờ đợi.
Đối phương đã muốn tìm người đến, thì để cho họ tìm đi. Kể cả dù bây giờ hắn có xử luôn cô gái này ở đây, thì cũng chẳng đi được.
Chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết, vậy thì giải quyết nhanh gọn thôi.
Yến Tử Tuyết cắn môi đi đến bên cạnh Tần Dương, nhỏ giọng nói:
- Hay là thôi, chúng ta đi đi?
Tần Dương quay đầu lại nhìn Yến Tử Tuyết cười an ủi:
- Không cần lo lắng, họ đã đánh em, thì cái bạt tai này kiểu gì cũng phải đòi lại. Anh là loại người gì, em cũng đâu phải không biết. Mấy người này nhìn thì hung hăng thế thôi, chứ thật ra chỉ là mấy con gà mờ đi bắt nạt người bình thường. Dù anh có trói cả hai tay lại, thì vẫn đánh được họ một trận như thường.
Yến Tử Tuyết nhỏ giọng lo lắng:
- Nhưng bọn họ có lẽ có hậu thuẫn đấy. Ở thành phố này, đâu đâu cũng đều là mạng lưới quan hệ phức tạp, đa số các bối cảnh đều rất rắc rối…
Tần Dương cười đáp:
- Không phải lo, ở trường Trung Hải không ai có thể bắt nạt được anh, thì ở đây cũng vậy.
Tần Dương thật sự không khoác lác, thận phận Long Chủ Đặc Công của hắn thật sự có sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa căn bản không chịu sự quản lý của cái gọi là thể chế hạ cấp. Hắn chỉ chịu quản lý của Long Vương, địa vị của Long Vương là vô cùng cao. Một câu nói của ông ấy cũng đủ để khiến rất nhiều người phải suy tính.
Người xung quanh xúm lại xem ngày một đông, tất cả mọi người đều mong đợi phát triển tiếp theo của sư việc.
Đa số những người có thể đến show diễn đêm náo nhiệt này đều là trái gái trẻ tuổi tìm kiếm sự kích thích. Đánh nhau trong quán bar, thì vô cùng kích thích náo nhiệt rồi còn gì.
- Tránh ra hết coi!
Một giọng nói có hơi khàn khàn từ phía ngoài vang lên, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc áo sơmi hoa hoét bước ra từ trong đám người. Trước ngực còn mở phanh hai cúc áo, để lộ ra chiếc dây chuyền vàng lớn.
Phía sau người đàn ông mặc áo sơ mi hoa hoét là khoảng bảy tám người nữa, mấy người này nhìn qua rõ ràng không phải là người chân chính gì. Toàn thân từng người đều đầy hơi thở tuổi trẻ bất lương, trong tay họ còn đều cầm ống thép, đủ loại hung khí.
Đám người xúm lại xem xung quanh lập tức ào ào tránh ra để chừa lại một đường đi. Người đàn ông mặc áo hoa hoét dẫn theo đám thanh niên đó đi qua.
Người phụ nữ lanh lảnh gọi lớn:
- Anh Thụy, chính là thằng nhãi này đang làm loạn ở đây gây kinh động cho khách quý, còn đánh ngất vệ sĩ của khách quý nữa. Các anh dạy dỗ nó tử tế đi!
Người đàn ông mặc áo hoa hoét nhìn Tần Dương đang đứng chặn ở lối đi, ông ta trông Tần Dương chỉ là một tên nhóc mới hai mươi mấy tuổi đầu, thì cũng không thèm để hắn vào mắt. Ông ta quát lớn:
- Nhóc con, có biết đây là địa bàn anh Thụy tao quản lý không, mày dám làm loạn ở đây, là không nể mặt mũi anh Thụy này rồi đấy.
Tần Dương cười lạnh đáp:
- Anh Thụy, mặt mũi của anh lớn nhỉ.
Sắc mặt của người đàn ông lập tức lạnh đi, câu nói này của Tần Dương không những không nể mặt, mà rất rõ ràng còn đang đánh lên mặt ông ta.
- Thằng nhãi này, có quan hệ gì thì nói trước đi. Nếu không động thủ thật, thấy máu rồi mới nói thì không kịp đâu…
Tần Dương cười đáp:
- Thật đúng là có quan hệ, nhưng đối phó với mấy người, thì thật sự không cần dùng tới.
Sắc mặt anh Thụy lấp tức lạnh lùng cứng đờ:
- Đã vậy thì mạo phép! Các anh em mạnh tay vào, đợi lát nữa mày đừng có mà gọi ai.
Tần Dương cười nhàn nhạt:
- Vô tư đi, tay của tôi cũng mạnh lắm.
Câu đối đáp trấn tĩnh của Tần Dương lập tức khiến rất nhiều người xung quanh bật cười.
- Ay yo, anh này được quá nhề!
- Anh này được đấy, nhìn dáng vẻ ngầu lòi luôn. Nhìn vừa nãy anh ta ra tay, cao thủ đây chứ đâu nữa.
- Giỏi đến đâu cũng sao mà đánh lại nhiều người như này được, trong tay bọn kia đều có hung khí kìa. Còn anh này chỉ có tay không giết giặc thôi.
- Kệ đi, hóng quá đi mất, anh này quá là có khí chất.
- Không cố mà được à. Trước mặt hai mỹ nữ mà lại sợ sệt nhát chết thì còn mặt mũi quái gì nữa!
- Đợi đi, he he, tôi lại hi vọng anh trai này thắng!
Đám người hóng hớt xung quanh đã rất đông, tiếng bàn tán của họ rơi vào tai anh Thụy, khiến sắc mặt ông ta bỗng trầm xuống.
- Lên, cho thằng nhãi này nhớ đời.
Một đám thanh niên xông về phía Tần Dương.
- Hai em tránh ra xa một chút.
Tần Dương chậm rãi đẩy hai cô gái sang bên cạnh, sau đó hắn mới đánh về phía đám người kia.
Thực lực bây giờ của Tần Dương đã mạnh, hơn nữa thân thể hắn cường tráng. Đám người hung hãn này đối phó với người bình thường thì còn được, chứ trước mặt Tần Dương thì họ chỉ giống như em bé mới tập đi mà thôi, không có chút năng lực phản kháng nào.
Tần Dương liền xông lên, sau đó từng người trong đám người đó ngã nhào xuống như phim điện ảnh.
Chưa đến nửa phút ngắn ngủi, bên cạnh Tần Dương đã không còn bất kỳ một tên hung hãn nào còn đang đứng cả. Toàn bộ chúng không ôm tay thì ôm chân, ôm bụng rồi nằm kêu gào đau đớn trên mặt đất.
Tần Dương đi đến trước mặt anh Thụy, lạnh lùng nói:
- Mặt mũi của anh đều dựa vào họ chống đỡ cho anh hả? Thế bây giờ thì sao?