Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 718 - Chương 728: Cái Tát

Chương 728: Cái tát
 

Gương mặt anh Thụy sợ hãi, trong mắt tăng thêm mấy phần kinh sợ.

Bảy tám tên thủ hạ tay cầm hung khí mà lại bị người ta hạ gục nhanh gọn nhẹ trong chưa đầy nửa phút, thực sự quá khủng bố.

Nếu anh ta không tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình, thì chắc chắn sẽ không tin có người có khả năng đánh đấm như vậy. Nhưng toàn bộ sự việc đều thực sự phát sinh trước mắt. Mỗi một người chỉ cần đến gần Tần Dương một chút là liền trực tiếp ngã nhào ra đất ngay, trong chớp mắt hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.

Bất kể tay, chân hay hung khí, kết quả đều như nhau.

Nhìn Tần Dương đứng trước mặt, anh Thụy vô thức lùi lại về sau một bước. Nhưng đột nhiên anh ta ý thực được rằng hành vi này của mình làm lộ ra sự sợ hãi trong lòng, đây là một chuyện vô cùng mất mặt, khiến anh ta cảm thấy giống như phẫn nộ và nhục nhã.

Đám người hóng hớt xung quanh trong một khắc đều như phát rồ cả lên.

- Mẹ, bọn này bàn kế diễn kịch đấy à? Mặt hoang mang, ngã gì mà nhanh thế?

- Được đấy, siêu thật, đúng là cao thủ!

- Siêu vãi, mất có bao lâu đâu, khéo còn chưa đến ba mươi giây, mà đã đánh mấy tên hung hãn nằm bò ra rồi. Đúng là thần tượng của tôi!

- Đẹp trai quá! Hôm nay coi như được nhìn thấy cao thủ sống rồi!

- Không uổng công hôm nay đến đây, hớ tôi quay hết lại rồi, quá là bùng nổ!

Cô gái cao ngạo vốn đã ngẩn ra rồi, cô ta giống anh Thụy, căn bản không ngờ tới Tần Dương lại có thể lợi hại, giỏi đánh đấm như vậy!

Câu nói của Tần Dương giống như là một cái bạt tai vang dội cứng nhắc giáng xuống mặt anh Thụy. Người bị mất mặt không chỉ có anh thụy mà còn có cô ta, ai biểu cô ta vừa rồi lại cao giọng thế làm gì?

Vừa mới chém gió thành bão đã bị người đánh vào mặt, còn có thể không mất mặt được sao?

Hai mắt của anh Thụy nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Thằng nhãi, đừng có mà hung hăng càn quấy!

Khóe miệng Tần Dương nhẹ cong lên, trong giọng nói của hắn mang đầy sự châm biếm không chút che đậy:

- Giỏi thì cắn tôi đi?

Sự khiêu khích trắng trợn của Tần Dương khiến cho gân xanh trên cổ anh Thụy đều nổi hết cả lên. Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng lại không dám vung tay lên.

Tần Dương khinh thường quét mắt qua anh Thụy một cái rồi quay đầu đi, ánh mắt hắn rơi lên người cô gái trẻ.

- Tự cô qua đây xin lỗi hay là để tôi qua? Dù tôi không muốn đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi không thể đâu.

Cô gái trẻ đó cắn chặt hàm, lạnh lùng nói:

- Đừng tưởng cậu có tài đánh đấm, thì có thể coi trời bằng vung. Tôi chỉ cần một cú điện thoại thôi là có thể tống cậu vào tù đấy!

Tần Dương nhìn cô gái trẻ vẫn cứng miệng không chịu nhận sai xin lỗi, trong mắt hắn lộ ra biểu tình khá là chán ghét:

- Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt chứ gì? Phiền phức nhất là xem ra mấy người các người không chịu qua đây rồi, vậy thì để tôi đi qua vậy.

Tần Dương bước nhanh về phía cô gái trẻ đó, cô ta liền sợ hãi lui lại phía sau, nhưng đây là đường cụt, căn bản không có lối thoát.

Hai ngôi sao Hàn Quốc Han Min Ji và Park Jeong Hwan đối mắt nhìn nhau rồi đều tránh người sang một bên, đến người vệ sĩ bị đánh ban nãy cũng nhanh chóng tránh ra, dáng vẻ giống như tôi không có liên quan gì đến chuyện này cả.

Tần Dương đi đến trước mặt cô gái, hắn dừng bước rồi nhìn chằm chằm vào cô ta giống như nhìn một con cừu đang chờ bị thịt.

Cô gái đó thấy không thể trốn được nữa, thì tim đập thình thịch. Nhưng cô ta vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đe dọa:

- Tôi nói cho cậu biết, cậu dám đụng đến một sợi lông của tôi, tôi sẽ khiến cho nửa đời sau của cậu phải sống dưới địa ngục đấy…

Câu đe dọa của cô gái còn chưa nói hết, Tần Dương đã lạnh lùng giơ tay lên giáng một bạt tai qua.

“Chát!”

Cái tát này không hề nhẹ, trên mặt cô gái lập tức xuất hiện dấu tay rõ ràng.

Cô gái bị cái tát của Tần Dương đánh cho mụ mị, sau một giây ngẩn người, cô ta mới phản ứng lại, lớn tiếng quát mắng:

- Mày chết chắc rồi! Thằng khốn khiếp, tao sẽ cho mày chết…

“Chát!”

Lại tiếng một cái bạt tay vang lên.

Bên mặt còn lại của cô gái cũng nhanh chóng đỏ lên, mấy vết ngón tay hiện rõ.

Cô gái bị Tần Dương dồn vào trong góc tường, muốn chạy cũng không thoát. Hai cái bạt tai liên tiếp khiến cô ta ý thức được rằng sự đe dọa của cô ta không hề có chút tác dụng nào cả.

Dưới hàng trăm con mắt dõi theo, cô gái này liên tiếp bị tát cho hai cái, toàn thân cô ta xấu hố giận dữ vô cùng, mắt cô ta đỏ ngàu xông tới chỗ Tần Dương.

- Đường đường là đàn ông con trai mà không biết xấu hổ đi bắt nạt một người phụ nữ. Nào, mày có giỏi thì đánh chết tao đi. Muốn tao nhận sai xin lỗi, thì không có đâu…

Cô gái quát tháo rồi xông về phía Tần Dương, dáng vẻ khóc lóc om sòm.

Tần Dương cau mày, tay trái hắn giữ tay cô ta lại, còn tay phải thì tiếp tục tát lên mặt cô ta cái nữa.

- Lúc cô tát người khác có từng nghĩ đến cảm nhận của người đó không? Có thể từ nhỏ tới lớn người ta chưa từng bị ai tát đâu, vậy mà chỉ vì một chuyện cỏn con mà cô đánh cô ấy một bạt tai. Cô có biết cảm nhận trong lòng người ta không hả? Không biết đúng không! Không sao, tôi nghĩ mấy cái tát này sẽ khiến cô biết được cảm giác thì bị đánh.

- Nói đạo lý còn ngang ngược, ngang ngược không xong thì lại gọi hội. Của bở trong thiên hạ đều của cô hết chắc, những người lương thiện đáng bị các người bắt nặt thế sao?

- Tôi không muốn đánh phụ nữ, nhưng loại phụ nữ như cô thì đáng đánh!

Giọng nói của Tần Dương vang lên trong không trung, nhưng câu nói của hắn lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người xung quanh.

- Nói hay lắm!

- Loại người này chỉ biết mềm nắn rắn buông, ức hiếp người lương thiện, đáng đánh!

- Tát người ta thì cũng phải chuẩn bị bị người tát lại thôi.

Đương nhiên cũng có một vài người cho rằng cách làm của Tần Dương quá thô bạo cực đoan. Vốn dĩ đàn ông mà giơ tay đánh phụ nữ dường như đã khiến người khác nghĩ rằng người đàn ông này quá không có phẩm chất rồi.

Chỉ là, Tần Dương thèm để ý đến mấy lời bình phẩm như vậy sao?

Tần Dương đương nhiên có thể giữ lấy cô gái, sau đó để Yến Tử Tuyết đến cho cô ta một bạt tai. Nhưng một người hiền lành như Yến Tử Tuyết sẽ không bao giờ làm như thế, hơn nữa để Yến Tử Tuyết làm những chuyện như vậy, vẫn là có hơi không ổn thỏa, cho nên Tần Dương trực tiếp xuống tay luôn.

Mấy cái bạt tai khiến cho cô gái còn cứng miệng ban nãy hoàn toàn mềm mỏng đi hẳn, cô ta kinh hãi dùng một tay còn lại của mình để ôm lấy mặt, rồi sợ sệt nói:

- Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi…

Tần Dương buông cánh tay của cô ta ra, rồi nhàn nhạt nói:

- Dù tôi biết cô là vì không muốn bị đánh nữa nên mới nói như vậy, trong lòng cô căn bản không hề cho mình là sai, vả lại bây giờ còn đang rất căm hận tôi nữa. Nhưng cô đã xin lỗi, và tôi cũng đánh cô rồi, vậy chuyện này kết thúc ở đây. Đương nhiên, bây giờ cô vẫn có thể gọi điện thoại tiếp tục gọi người hoặc là tìm người hậu thuẫn cô đến giúp, nhưng tôi còn một câu này muốn nói với cô. Hậu quả tự cô gánh chịu!

Giọng nói của Tần Dương ngừng lại một lát, ánh mắt hắn quét sang hai ngôi sao Hàn Quốc ở bên cạnh, trong giọng nói hắn có mấy phần chán ghét:

- Còn nữa, dáng vẻ khom lưng khụy gối của cô với hai ngôi sao Hàn Quốc ban nãy, thực sự là làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta…
Bình Luận (0)
Comment