Chương 729: Tôi Là Chủ
- Mình đi thôi.
Tần Dương không nhiều lời thêm mà quay người lại gọi hai chị em Yến Tử Tuyết, hai chị em ngoan ngoãn đi theo sau hắn ra bên ngoài.
Đám người tự động tránh sang hai bên tạo thành một con đường, từng ánh mắt tập trung nhìn lên mặt Tần Dương.
Kinh hãi!
Bái phục!
Ngưỡng mộ!
Sự việc gây ồn ào như vậy, đương nhiên không thể ở lại chơi được nữa rồi. Ba người Tần Dương trực tiếp đi ra cửa quán bar.
Ba người mới đi được mười mấy mét, một giọng nam trầm ổn đột nhiên vang lên từ trong đám người.
- Đợi một chút.
Tần Dương dừng bước, quay người lại nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc âu phục xuyên qua đám người, trên mặt anh ta mang nụ cười bình tĩnh đi về phía Tần Dương.
Người đàn ông đi đến trước mặt Tần Dương, anh ta cười nhẹ giơ tay ra:
- Tôi là Kỷ Hồng Dương, chủ của quán bar này. Làm quen một chút, xin hỏi anh tên gì?
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Dù Tần Dương không nghĩ là đối phương thật tâm thật ý muốn làm quen với hắn, nhưng đối phương đã hạ mình thì hắn cũng nên biết điều.
- Tần Dương, Tần trong Tần quốc, Dương trong dương quang.
Tần Dương và người đàn ông đó bắt tay nhau, Tần Dương cảm thấy bàn tay hắn dường như đột nhiên bị gọng kìm siết lấy, hơn nữa gọng kìm này còn không ngừng siết chặt!
Thằng cha này đang kiểm tra thực lực của mình à?
Nội khí dễ dàng đi vào trong tay của hắn, tay của Tần Dương cũng lập tức cứng như gang thép.
Lực tay của Kỷ Hồng Dương đang lại cứ thế nhanh chóng tăng thêm, mắt của Tần Dương hơi híp lại, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Tu hành giả!
Kỷ Hồng Dương thế mà lại là một tu hành giả, hơn nữa thực lực rất mạnh!
Nếu hắn là một người bình thường, dự là tay của hắn đã bị bóp méo biến dạng rồi. Dù có là một tảng đá, e là cũng vẫn bị anh ta bóp nát vụn.
Tần Dương không phải là người bình thường, tay của hắn cũng không phải đá. Nhưng dưới trạng thái nội khí dồi dào, cánh tay vững chắc của Tần Dương đã chống đỡ được sức mạnh to lớn không ngừng co lại đó.
Tần Dương kinh ngạc, còn Kỷ Hồng Dương lại càng kinh sợ.
Anh ta nhìn quá trình Tần Dương nhẹ nhàng xử gọn đám trợ thủ đó, từ cách ra tay nhanh gọn lẹ của Tần Dương, anh ta đoán có khả năng Tần Dương là một tu hành giả, cho nên mới ra tay thử nghiệm. Nhưng anh ta không ngờ rằng Tần Dương tuổi còn trẻ thế, mà đã có thực lực mạnh mẽ đến vậy.
Tần Dương đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay của đối phương hơi co lại, sau đó một lực mạnh mẽ đánh vào lòng bàn tay của hắn. Nhân lúc lực đạo va chạm, tay của Kỷ Hồng Dương giảm nhẹ lực đạo rồi rút tay ra.
Thực lực của thằng cha này rất mạnh!
Lúc vừa rồi, kỹ xảo bảo nộ khí bạo phát mạnh mẽ xung kích trong chốc lát vô cùng thành thạo. Từ đó có thể đoán được thực lực của đối phương có lẽ là hơn mình, ít nhất Tần Dương cũng không thể làm qua loa như đối phương được.
Ánh mắt của Kỷ Hồng Dương hướng lên gương mặt của Tần Dương, trên khuôn mặt anh ta nở ra nụ cười nhẹ:
- Bỗng nhiên tôi nhớ ra một chuyện, Tần tiên sinh là đến từ trường Trung Hải, hay có thể nói là học ở trường Trung Hải đúng không?
Tần Dương trầm giọng đáp:
- Đúng, anh quen tôi?
- Ha ha, chỉ được nghe danh còn chưa biết mặt… Ừm, Đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, nếu Tần tiên sinh không chê, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện, làm một ly.
Tần Dương do dự một lát rồi sảng khoái gật đầu:
- Ok!
Người này đã là tu hành giả, hơn nữa hình như còn biết Tần Dương, còn Tần Dương lại không biết gì về anh ta cả. Trong đầu Tần Dương cũng có hơi kiếu kỳ, huống hồ hắn vừa mới đánh người của anh ta, bây giờ người ta tìm đến rồi, thì mình phải tiếp thôi!
Đúng lúc Kỷ Hồng Dương chuẩn bị quay người đi, thì cô gái bị Tần Dương đánh lúc trước phảng phất như nhìn thấy cứu tinh liền nhanh chóng chạy tới.
- Kỷ tổng, hắn ta vừa nãy đánh người của tôi, rồi còn đánh tôi thảm như này nữa. Anh nhất định phải làm chủ cho tôi.
Cô gái này vừa cáo tội vừa dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tần Dương, như thể đang nói: Thằng nhóc thối tha, đợi chết đi, xử chết mày luôn!
Thần sắc Tần Dương bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.
Kỷ Hồng Dương nhíu mày nói:
- Là cô ra tay đánh người trước?
Có hai đương sự là Tần Dương và Yến Tử Tuyết ở đây, đương nhiên cô ta không thể chối cãi được, chỉ có thể biện luận:
- Là con bé kia đến quấy rỗi đòi chụp ảnh gì gì đó, tôi sợ gây hỗn loạn lớn hơn nên mới muốn đuổi nó đi. Ai biết là nó còn không chịu thôi, nên tôi nhất thời không nhịn được mới tát nó một cái…
Cô gái dường như vì chứng minh mình có bao nhiêu bi thảm nên còn cào bới cho tóc mái che mặt mình ra, làm lộ ra gương mặt cô ta bị Tần Dương đánh sưng lên:
- Anh xem, hắn ta đánh tôi mạnh thế này đây, làm mặt mũi tôi sưng phù lên, hắn ta rõ ràng là muốn đánh chết tôi mà.
Khóe miệng Kỷ Hồng Dương cong lên, anh ta liếc nhìn Tần Dương đang không nói gì ở bên cạnh, biểu tình có mấy phần tế nhị:
- Nếu cậu ấy muốn đánh chết cô, thì một đòn là đủ rồi, chứ không phải tát nhiều thế này.
Sắc mặt của cô gái đó thay đổi, giọng điêu của ông chủ mình hình như không đúng. Ngữ điệu này hình như không phải là ra mặt cho mình, mà là đang chế nhạo mình chăng?
- Kỷ tổng, thủ hạ của anh Thụy cũng bị hắn ta đánh. Bây giờ còn mấy người vẫn đang nằm dưới đất, chúng ta báo cảnh sát đến xử lý chuyện này…
Kỷ Hồng Dương giơ tay ngăn lời nói làu bàu không ngừng của cô gái đó lại, tay anh ta chỉ chỉ vào hai ngôi sao Hàn Quốc ở phía sau cô ta.
- Cô mời họ đến hả?
Cô gái vâng một tiếng:
- Vâng ạ, họ đều là những ngôi sao vô cùng nổi tiếng. Tôi muốn mời họ quay lại làm một show, để quảng cáo cho quán bar của chúng ta…
Kỷ Hồng Dương lại ngắt lời của cô ta tiếp:
- Được rồi, quán bar của tôi không cần hai ngôi sao Hàn Quốc này đến quảng cáo. Chuyện này bỏ đi, ngoài ra tự cô đến phòng tài vụ lĩnh hai tháng tiền lương, coi như là tiền thuốc men, sau đó bắt đầu từ mai, cô không cần đi làm nữa.
Cô gái trợn trừng mắt, trong mắt cô ta đầy sự kinh hoàng và không thể tin nổi.
- Kỳ tổng, anh … đuổi việc tôi sao?
Kỷ Hồng Dương gật đầu:
- Đúng.
Sau khi Kỷ Hồng Dương nói xong, thì không để ý đến cô gái đó nữa mà quay đầu cười xin lỗi với Tần Dương:
- Tôi rất xin lỗi vì để xảy ra chuyện này. Vị tiểu thư xinh đẹp này, để bảy tỏ sự hối lỗi của tôi, nếu sau này tiểu thư còn đến đây chơi, sẽ được voucher giảm giá một vạn.
Yến Tử Tuyết nhìn Tần Dương rồi cắn cắn môi đáp:
- Không cần đâu ạ.
Tần Dương cười cười:
- Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần xin lỗi. Còn cô gái đánh người kia cũng đã phải trả giá rồi, dù là công bằng thì cũng không cần bất kỳ sự tỏ ý xin lỗi gì đâu.
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Dù không phải là tôi bày mưu tính kế, nhưng dẫu sao cũng là nhân viên của tôi… Tần tiên sinh, mời.
Cô gái ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa Tần Dương và Kỷ Hồng Dương, sắc mặt trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Dù cô ta không hiểu tại sao Kỷ Hồng Dương lại thân thiện với Tần Dương như vậy, còn chủ động xin lỗi, rồi dùng tiền để xin lỗi cô gái bị cô đánh. Tất cả rõ ràng là vô cùng kỳ quái, nhưng cô ta biết rất rõ bất kể thế nào cô ta cũng xong rồi…