Chương 785: Thật Ra Tôi Coi Trọng Triệu Gia Hơn
- Triệu gia đã tiếp nhận thách đấu rồi, ngày đã định là mùng sáu.
Vừa quay về La gia, Tần Dương đã nghe được thông tin này.
- Những ai của La gia thi đấu vậy ba?
- Nhị gia, bác Hoằng và anh Dương.
Tần Dương vâng một tiếng, hơi lo lắng hỏi:
- Tỷ lệ thắng thế nào ạ?
Tần Hoa lắc đầu đáp:
- Ba cũng không biết, nhưng mọi người đều khá lạc quan và nói là rất nắm chắc phần thắng.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Xem ra trận long tranh hổ đấu này không thể không có được rồi.
Tần Hoa cười đáp:
- Con định xem xong trận đấu mới về hả?
Tần Dương gật đầu:
- Hiếm khi gặp được cuộc thi như thế này mà ba, mình đã đến rồi thì đương nhiên không thể bỏ qua được. Dẫu sao chúng ta cũng không có việc gì gấp, cứ ở lại thêm mấy hôm, ba mẹ thấy sao ạ?
Tần Hoa cười nói:
- Chuyện này vô cùng quan trọng với La gia. Dù chúng ta ở lại cũng chẳng giúp được gì, nhưng dù gì cũng là người một nhà. Kể cả chỉ có thể cổ vũ tinh thần thôi cũng được, mẹ con cũng có ý như thế.
Tần Dương vâng một tiếng:
- Vâng, vậy sau mùng sáu chúng ta mới về nhé ạ.
- Không phải con cũng có bạn ở đây sao, dẫu sao trong nhà cũng không có việc gì, bắt con ở cùng với mấy người lớn tuổi cũng chán, con đi chơi với các bạn đi.
- Vâng ạ!
Lúc trước Hàn Phong từng gọi cho Tần Dương hẹn hắn đi chơi, nhưng vì hắn đi thăm Lưỡi Lê nên đã làm lỡ buổi hẹn. Bây giờ đã ở thêm mấy ngày, đương nhiên là tha hồ thời gian rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Dương lại đi gặp Hàn Phong, cùng đi còn có bạn gái mới của cậu ta là Lâm Phỉ.
- Hey, sao tôi cứ có cảm giác mình là cái bóng đèn thế nhỉ?
Mặt Hàn Phong hơi đỏ lên:
- Lâm Phỉ nói muốn mời cậu ăn bữa cơm.
Tần Dương cười nói:
- Mời tôi ăn cơm á? Được luôn, cảm ơn ông mối hả?
Hàn Phong hơi ngượng ngập, ngược lại Lâm Phỉ lại thoải mái cười nói:
- Đúng vậy, nếu không có cậu thì tôi và Hàn Phong cũng không đến với nhau được nên cậu chính là ông mai của bọn tôi. Bữa cơm này nhất định phải mời, hơn nữa cậu còn từ xa đến đây nữa, Hàn Phong là người ở đây cũng nên phải tiếp đãi chứ.
Hàn Phong nói tiếp theo:
- Đúng đấy, huống chi sau này chúng tôi còn cùng đến Trung Hải nữa mà, nên còn rất nhiều chỗ phải làm phiền cậu đấy nên đương nhiên phải mời cậu bữa này rồi.
Tần Dương cười lớn nói:
- Hai người kẻ tung người hứng, xem ra tôi mà không đi ăn bữa này thì không được rồi. Ok, hai người có tình cảm bao năm, bây giờ cuối cùng cũng được ở bên nhau. Nếu có thể tu thành chính quả thì coi như tôi cũng tích được phúc đức, bữa này đáng ăn mừng, ha ha!
Hàn Phong cười he he nói:
- Đúng, cậu chính là quý nhân của tôi.
Ngưng một lát, Hàn Phong lại hiếu kỳ hỏi:
- Sao cậu không lái xe thế?
Tần Dương nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Trên đường về hôm đi liên hoan với bọn anh bị đâm xe, nên phải mang đến gara 4S để sửa rồi.
Hàn Phong bất ngờ rồi nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới:
- Bị tai nạn giao thông sao? Cậu không bị gì chứ?
Tần Dương cười đáp:
- Tôi không sao, có người chặn đường, đầu xe tôi đâm một chút thôi.
Hàn Phong thở phào:
- Lúc trước nghe cậu bảo chỉ ở lại bốn năm hôm, thế không phải cậu sắp về Bắc Kinh rồi à?
Tần Dương lắc đầu:
- Kế hoạch thay đổi, tôi sẽ sẽ ở lại thêm mấy hôm nữa để đợi xem đấu lôi đài vào hôm mùng sáu.
Mắt Hàn Phong sáng lên:
- Trận đấu? Ai với ai thế?
Tần Dương cười đáp:
- La gia với Triệu gia.
Hàn Phong kinh ngạc hỏi:
- Đều là nhà giàu ở Thương Châu đấy. À đúng rồi, lúc cậu ở Bắc Kinh ngày trước đã từng hỏi tôi về La gia mà…
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Mẹ tôi là người La gia.
Cặp mặt của Hàn Phong lại trợn to hơn:
- A, thì ra La gia là… bên ngoại của cậu hả?
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, cho nên tôi mới ở lại thêm mấy hôm để xem trận đấu. Đương nhiên, trước đây tôi cũng chưa từng xem những trận đấu như thế này, bản thân cũng thấy rất tò mò!
Hàn Phong ngạc nhiên than thở nói:
- La gia và Triệu gia đều là các nhà giàu có, trận đấu lôi đài này nhất định sẽ gây chú ý ở toàn bộ Thương Châu. Mùng sáu đúng không, hôm đó tôi cũng sẽ đến xem.
- Ok, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa biết địa điểm đâu.
Hàn Phong cười lớn đáp:
- Cái này không cần nói, nhất định là ở dãy núi Hoàng Sa rồi.
Tần Dương ngẩn ra hỏi:
- Dãy núi Hoàng Sa? Chỗ này có tiền lệ rồi sao?
Hàn Phong giải thích nói:
- Hoàng Sa là một ngọn núi ở vùng ngoại ô, trên đó có một tấm bia đá gọi là bia Anh Hùng. Thường những người đấu lôi đài mà có chút danh tiếng đều sẽ tổ chức ở đây, lâu dần nó đã trở thành phong tục.
Tần Dương chợt hiểu:
- Ra là thế, La gia và Triệu ra đều rất có tiếng tăm, hôm đó nhất định sẽ có rất nhiều người đến xem đấy nhỉ.
- He he, điều đó là đương nhiên. Ngày mùng sáu, trên núi Hoàng Sa chắc chắn người sẽ đông như kiến. Ha ha, nhất định sẽ có người cá cược, hôm đấy tôi phải đến sớm để đặt cược mới được, La gia có ăn chắc không?
Tần Dương cười đáp:
- Cái này phải đánh thì mới biết được, Triệu gia cũng không vừa, nghe nói trong gia tộc họ có nhiều cao thủ lắm… Thế ai làm nhà cái?
- Hoắc gia chứ ai, những cái gì có liên quan đến cá cược, thì căn bản Hoắc gia đều có phần.
Tần Dương cười đáp:
- Được đấy, thế hôm đấy tôi cũng sẽ đặt cược, coi như là ủng hộ cho nhà mình.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Tần Dương kêu lên.
Tần Dương lấy điện thoại ra, nhìn màn hình thì lập tức không nhịn được bật cười:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vừa nói đến Hoắc gia là Hoắc Hiên gọi điện đến này.
Tần Dương nghe máy:
- Alo?
Hoắc Hiên cười hỏi:
- Đang làm gì đấy?
- Đi dạo phố với Hàn Phong và Lâm Phỉ rồi đợi hai người họ mời ăn đại tiệc!
Hoắc Hiên cười:
- Đàn ông đàn ang dạo phố cái gì, buổi tối cùng uống mấy chén đi?
Tần Dương chẳng bận việc gì nên thoải mái nhận lời ngay:
- Oke!
- À, tôi hỏi cậu chuyện này. Cậu thấy sao về trận đấu lôi đài giữa La gia và Triệu gia?
Tần Dương nhịn không bật cười lên:
- Anh muốn tìm hiểu thông tin nội tình bên trong, để chuẩn bị cho vụ cá cược hả?
Hoắc Hiên cười lớn nói:
- Cậu cũng biết chuyện cá cược rồi à?
- Đương nhiên, chúng tôi vừa nói đến chuyện cá cược thì anh gọi điện đến.
Hoắc Hiên thích thú hỏi:
- Như vậy chứng minh chúng ta có thần giao cách cảm đấy. La gia ai ra trận thế, có chắc ăn không?
Tần Dương cười nhẹ đáp:
- Tạm thời bí mật, nhưng đợi anh mở sòng kiểu gì tôi cũng đặt cho La gia, nhất định phải ủng hộ chút cho người nhà chứ. Anh là bên nhà cái, đã xem trọng bên nào chưa?
Hoắc Hiên trầm mặc mất mấy giây:
- Đơn thuần liệu sự mà xét thì thật lòng tôi xem trọng Triệu gia hơn.
Tần Dương cũng không tức giận mà cười hi hi nói:
- Cũng được, anh điều chỉnh tỷ lệ cược của La gia lên cao tí nha, thế tôi cược mới đã.
Trong giọng nói của Hoắc Hiên có hơi ngờ vực:
- Hình như cậu rất tự tin nhỉ!
Tần Dương thẳng thắn đáp:
- Có tự tin mà không có nắm chắc. Nhưng tôi cũng không thể đặt cho Triệu gia để ủng hộ cho họ được.
- Ừ, được. À, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi nhé. Trận quyết đấu lần này vô cùng quan trọng, Triệu gia và La gia nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, những người được chọn ra thi đấu thật ra cũng đều được đoán ra hết rồi. La gia có lẽ là ông hai, La Hoằng và La Dương, vì thực lực của ba người họ là mạnh nhất.
Tần Dương hỏi ngược lại:
- Thế còn Triệu gia thì sao?
Rõ ràng là Hoắc Hiên đã sớm làm điều tra và suy đoán cặn kẽ rồi:
- Triệu gia có lẽ là Triệu tam gia, Triệu Minh và Triệu Phong.
Mắt Tần Dương hơi híp lại:
- Triệu Minh đích thân ra trận sao?
Hoắc Hiên cười đáp:
- Thiên bẩm tu hành của Triệu Minh rất cao, thực lực cũng rất mạnh lại còn là chủ của Triệu gia. Một chuyện trọng đại như thế, đương nhiên ông ta phải đích thân ra mặt rồi.