Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 776 - Chương 787: Kiểu Gì Các Anh Cũng Kiếm Được Tiền

Chương 787: Kiểu Gì Các Anh Cũng Kiếm Được Tiền
 

Tần Dương đợi người đó quay đầu lại thì thấy là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc một thân âu phục đang xuyên qua đám người đi đến, đôi mắt ông ta nhìn La Thi Nhã có một sự khiêu khích trắng trợn.

Mắt Hoắc Hiên sáng lên:

- Thì ra là Triệu tổng, năm mươi triệu không thành vấn đề.

La Thi Nhã đã đặt ba mươi triệu cho La gia, nếu Triệu gia thắng thì sé kiếm được một khoản trong số này. Nhưng nếu La gia thắng thì sẽ được nhân đôi số tiền đặt cược. Bây giờ người Triệu gia đã ra mặt đặt năm mươi triệu cho nhà họ, dù có thể khiến lợi nhuận giảm đi, nhưng nguy hiểm lại rơi về con số không.

Nếu Triệu gia thắng, ngoài số tiền năm mươi triệu chỉ cần trả thêm hai mươi lăm triệu cho họ, như vậy số tiền ba mươi triệu của La Thi Nhã sẽ còn thừa lại năm triệu. Nếu La gia thắng thì số tiền năm mươi triệu của nhà họ trừ phải trả La Thi Nhã ba mươi triệu ra thì vẫn còn thừa hai mươi triệu. Như vậy có nghĩa là bất kể là Triệu gia hay La gia thắng thì tiền thắng cược trả cho hai nhà cũng không phải lo, vì đều lấy tiền của hai nhà trả cho nhau nên Hoắc gia sẽ không mất một xu nào cả, mà họ chỉ xem sẽ kiếm được năm triệu hay hai mươi triệu mà thôi.

La Thi Nhã không đấu võ mồm với người đàn ông đó nữa mà hừm lạnh một tiếng, cô trực tiếp làm thủ tục đặt cược rồi quay người rời đi.

La gia và Triệu gia đánh đậm lập tức càng truyền kích thích ra mọi người xung quanh, rất nhiều người lại nhao nhao lên cá cược, bỗng chốc làm dấy lên làn sóng cá cược sôi nổi.

- Tiền đặt cược không ít nha, xem ra hôm nay anh lại cá kiếm ác liệt rồi.

Hoắc Hiên nhìn kiểm tra một lượt số tiền đặt cược rồi cười nói:

- Để tôi xem nào. Đại đa số mọi người đặt cho Triệu gia, nhưng tỷ lệ cược khá thấp. Nếu Triệu gia thắng thì chúng tôi sẽ kiếm được hơi ít, còn nếu La gia thắng thì mới kiếm được nhiều.

Tần Dương nhíu mày nói:

- Đặt La gia tỷ lệ cược cao mà vẫn kiếm được nhiều sao?

Hoắc Hiên cười giải thích:

- Vì ít người đặt cho La gia mà, hơn nữa vì đặt Triệu gia tỷ lệ cược thấp nên nhiều người lại càng đặt nhiều tiền. Giống như vị Triệu tổng đó đấy, đặt hẳn năm mươi triệu để ăn hai mươi lăm triệu, còn dì út của cậu chỉ dùng ba mươi triệu đã ăn được gấp đôi luôn rồi. Giả sử bây giờ tiền cược cho Triệu gia tổng cộng là một trăm triệu, còn tổng tiền của La gia chỉ dao động từ năm mươi triệu đến một trăm triệu. Vậy thì bất kể là bên nào thắng, chúng tôi đều cá kiếm được, chỉ phải coi là kiếm được nhiều hay ít thôi.

Tần Dương suy xét trong đầu, quả đúng là vậy. Tiền đặt Triệu gia tổng là một trăm triệu, còn La gia là năm mươi triệu thì đúng vừa xinh. Nếu Triệu gia thắng thì số tiền đặt vượt quá năm mươi triệu sẽ là lãi, còn nếu La gia thắng thì chỗ tiền một trăm triệu đó trừ đi số trả La gia còn lại đều sẽ là lãi.

Tần Dương cười nói:

- Kinh doanh cá cược của bọn anh quá là chắc ăn, kiểu gì thì các anh cũng kiếm được tiền.

Hoắc Hiên khẽ cười đáp:

- Thực lực của Triệu gia và La gia ngang nhau, dẫn đến vụ các cược cho hai bên không có sự chênh lệch quá lớn, vì thế cũng không cần phải sửa lại tỷ lệ cược. Cá cược mà, lúc thuận lợi thì như hái ra tiền, còn trắc trở hay các trận không hot gì đó thì còn phải bù lỗ cơ.

- Ví dụ toàn bộ mọi người đều đặt cho Triệu gia, không một ai cược cho La gia, rồi kết quả mà Triệu gia thắng thật thì chúng tôi phải bù lỗ còn gì. Bình thường thì các loại tình huống này chúng tôi sẽ thông qua điều tra tỷ lệ cược để giảm bớt nguy hiểm. Nhưng có lúc cục diện không thể điều khiển được, cũng hết cách.

- Thì làm ăn mà, có lúc lãi thì cũng phải có lúc lỗ chứ. Làm kinh doanh lâu dần sẽ quen thôi.

Tần Dương cười cười nói:

- Được rồi, vậy chúng ta cùng dõi mắt trông chờ thôi. Hi vọng là anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một chút.

Hoắc Hiên cười đáp:

- Muốn kiếm được nhiều tiền hơn thì La gia phải thắng, đây cũng chính là điều mà cậu muốn thấy đúng không hả?

Tần Dương nhún nhún vai:

- Với tư cách của một nhà kinh doanh, chẳng lẽ anh không muốn kiếm nhiều tiền hơn hay sao?

Hoắc Hiên bật cười:

- Muốn chứ, tôi là một nhà kinh doanh. Ân oán giữa hai nhà Triệu gia và La gia chẳng có liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để kiếm thêm chút tiền thôi.

Tần Dương xua xua tay:

- Thôi tôi đi trước đây, gặp sau.

Đám Tần Dương ở trong khu của La gia, có người đang phát nước, Tần Dương đón lấy một chai rồi uống một ngụm:

- Sắp bắt đầu rồi ạ?

La Khai liếc nhìn đồng hồ:

- Ừ, còn hai mươi phút nữa là bắt đầu rồi.

Tần Dương ngó nghiêng nhìn xung quanh:

- Trọng tài đâu anh?

La Khai chỉ chỉ mấy chiếc ghế được đặt trước tấm bia đá cũ nát ở đằng trước:

- Đấy bọn họ ở đấy, lão tổ của Lô gia, Cao gia và chủ nhân của Đới gia với mấy vị nữa tổng cộng là năm người. Từng người trong số họ đều có danh tiếng hơn người và rất có sức ảnh hưởng, bọn họ sẽ cùng nhau bảo đảm cho sự công bằng và giao ước của trận đấu lôi đài này.

Ngừng một lúc, La Khai lại kính phục nhìn Tần Dương nói:

- Chủ nhân của Đới gia đáng lẽ sẽ không đến đây làm trọng tài, nhưng lần này vì nể mặt chú mà người ta đã chủ động mở lời tình nguyện làm trọng tài cho trận đấu lôi đài này. Tần Dương, mặt mũi của Ẩn Môn các chú đúng là không nhỏ đâu.

Hai hôm trước Đới Ngọc Lâm đã đến Thương Châu thăm hỏi La gia, và cũng đã chạm mặt Tần Dương. Ông chủ động đề nghị trở thành người làm chứng, ra mặt vì La gia. Chuyện này đương nhiên không phải vì nể mặt La gia, mà là nể mặt Mạc Vũ, nể mặt Ẩn Môn.

Tần Dương cười cười:

- Ngày xưa sư phụ em có giúp ông ấy vài chuyện, nên lần này người ta trả ơn thôi.



Khu của Triệu gia ở đối diện La gia, bọn họ cũng huy động toàn bộ gia tộc đến đông nghịt.

Sắc mặt Triệu Minh băng lạnh, ánh mắt u ám. Ông ta ngồi trên một chiếc ghế, lạnh lùng nhìn người La gia ở phía trước mặt, sau đó rơi lên người Tần Dương ở trong đám người.

Triệu Liệt đứng sau lưng Triệu Minh, nhìn nơi ánh mắt ông ta hương về thì khẽ nói:

- Không ngờ thằng nhãi con đó lại là đệ tử của Mạc Vũ- Ẩn Môn. Lần này đến Đới Ngọc Lâm cũng đến để đích thân làm chứng, đúng là nể mặt Ẩn Môn gớm.

Triệu Minh lạnh lùng nói:

- Hắn đến làm trọng tài cũng chẳng sao, đợi chúng ta đánh bại La gia, thì vừa hay để Đới gia giục La gia thực hiện giao ước, đánh lên mặt bọn họ luôn

Triệu Liệt ừm một tiếng, ánh mắt ông ta quét trong đám người, lúc nhìn thấy một người đang lặng lẽ giơ tay ra hiệu Ok với ông ta, thì trên mặt ông ta liền lộ ra vẻ vui mừng.

- Mọi chuyển ổn thỏa hết rồi.

Mắt Triệu Minh khẽ híp lại:

- Xử lý gọn gàng từ đầu tới cuối, đừng để người ta điều tra được.

Triệu Liệt gật đầu:

- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không tra ra được, lần này bọn họ gặp bất lợi rồi.

Ánh nhìn Triệu Minh thâm trầm gật đầu:

- Hôm nay tuyệt đối không thể thua, đây là có hội tốt nhất để chúng ta giẫm La gia xuống dưới chân!

Cùng với tiếng chiêng vang lên, mấy người trọng tài nhường nhau một lát rồi ngồi phía trước sàn đấu. Hai người Triệu Minh và La Kim Phong bước lên trước, ký một bản hiệp ước trước mặt mấy vị trọng tài này rồi từng người điểm chỉ dấu tay.

Một người trọng tài cầm lấy chiếc micrô nói một lúc, đọc nội dung trong bản hiếp ước cho mọi người cùng nghe.

Tần Dương chăm chú lắng nghe, trong lòng hắn hơi lo sợ.

Bên thua ngoài phải rút khỏi cuộc cạnh tranh hạng mục Kim Sa, hai bên còn đặt cược một khoản tiền kếch xù nữa, giá trị của khoản đặt cược này cộng lại áng chừng phải một tỷ. Còn Kim Sa là một hạng mục lớn có thể làm thay đổi vận mệnh của gia tộc thì không thể nào mà định giá nổi.

Trận chiến này, gia tộc nào thắng sẽ càng thêm hưng vượng, phát triển lớn mạnh. Còn nhà nào thất bại dù không đến mức phá sản, nhưng gia tộc sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai. Hơn nữa ngoảnh đi ngoảnh lại thì sự chênh lệch này sẽ càng ngày càng lớn.

- Bây giờ sẽ bắt đầu trận thi đấu đầu tiên, mời hai tuyển thủ bước lên sàn đấu.
Bình Luận (0)
Comment