Chương 788: Lên Sàn
- La nhị gia và Triệu tam gia.
- La nhị gia là người có thiên bẩm tu hành nhất trong thế hệ người lớn tuổi của La gia, trận đấu này chắc La gia sẽ thắng thôi.
- Cũng chưa chắc đâu, thực lực của Triệu tam gia cũng rất mạnh. Nghe nói gần đây ông ấy còn đột phá rồi cơ, La nhị gia muốn thắng cũng không dễ đâu.
- Nhưng nói thế nào thì đây hoàn toàn chính là một cuộc Long tranh hổ đấu.
- Ờ, mong Triệu tam gia thắng, tại tôi đặt cho Triệu gia rồi.
- He he, tôi đặt La gia. Thực lực của La gia không kém hơn Triệu gia đâu, tỷ lệ cược lại cao hơn nên tôi nhất định sẽ đặt La gia!
Cùng với La nhị gia và Triệu tam gia đi vào chỗ trống trung tâm, mọi người xung quanh đều bàn tán sôi nổi.
Triệu tam gia và La nhị gia đều không nhiều lời, hai người chắp tay chào nhau rồi vào tư thế ngay, sau đó bắt đầu cùng va chạm mãnh liệt.
Tần Dương tập trung tinh thần xem trận đấu vô cùng quyết liệt trong sàn này, trong lòng hắn hơi hưng phấn.
Đây là là một trận chiến của các cao thủ thật sự!
La nhị gia và Triệu tam gia đều là hai cao thủ tiến vào cảnh giới Đại Thành Cảnh mười mấy năm rồi, trong thời gian này thực lực của họ không ngừng tinh thâm và tăng cao. Nên hôm nay hai người thi đấu quyết liệt, làm sao mà không đặc sắc cho được?
Cương khí như cơn gió sắc bén bay lượn trong không trung, đụng vào nhau phát ra những tiếng vang trầm thấp.
Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều quan sát trận đấu từ xa, không dám đến gần, chẳng ai muốn bị cương khí đánh hụt đánh trúng mình cả. Những người từ cảnh giới Đại Thành Cảnh trở lên cũng không thể chịu nổi một cú này. Nếu thật sự bị đánh trúng thì e là gân cốt sẽ vỡ nát hết mất.
Người La gia và Triệu gia đều vô cùng căng thẳng, dẫu sao thì trận lôi chiến này cũng cực kỳ quan trọng với cả hai nhà.
Người thắng sẽ có được tất cả, còn kẻ thua sẽ trắng tay!
“Bịch!”
Khóe miệng La nhị gia đầy máu, cơ thể ông bay lùi về sau. Phía bên kia, sắc mặt Triệu tam gia tái nhợt, ông ta liên tục lùi về sau bảy tám bước, mỗi bước ông ta lùi lại nham thạch dưới chân đều nứt toác, dấu chân lún sâu xuống.
Tần Dương khẽ nhíu hàng lông mày lại, xem ra thực lực của hai người không chênh lệch quá lớn.
Ánh mắt hai người ngắt ngao nhìn nhau, rồi trong chốc lát cả hai lại xông lên tiếp tục hỗn chiến.
“Sốt ruột quá! Nhị gia sẽ thắng chứ!”
La Khai nắm chặt tay thành nắm đấm, tự lẩm bẩm một tiếng như thể không yên tâm. Cậu quay đầu lại nhìn Tần Dương để mong nhận được một đáp án khẳng định từ chỗ hắn.
- Đúng không, Tần Dương?
Tần Dương đương nhiên không thể khẳng định là chắn chắn La nhị gia sẽ thắng, tình trạng bây giờ vốn là ngang tài ngang sức. Nhưng hắn vẫn dùng giọng khẳng định đáp:
- Chắn chắn sẽ thắng mà.
Tần Dương vừa dứt lời thì một âm thanh nặng nề vang lên. Có một bóng người bay ra khỏi đám người lộn xộn, mạnh mẽ ngã xuống đất làm bụi trên mặt đất bắn tung tóe.
- Là Triệu tam gia!
- Triệu tam gia bị đánh bay đi rồi!
Trong đám người vang lên một trận tiếng kinh hô, ánh mắt mọi người nhanh chóng tập trung lên người La nhị gia còn đang đứng vững trên sàn đấu, thấy mặt ông đỏ bừng, gắt gao cắn chặt răng rồi nhìn chằm chằm vào Triệu tam gia ở trên mặt đất.
Triệu tam gia cố gắng ngẩn đầu lên khỏi mặt đất, nhưng một giây sau đầu ông ta nghiêng về một phía rồi trực tiếp ngất đi luôn.
Mấy vị trọng tài nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao đứng dậy hạ màn, sau một hồi kiểm tra họ thông báo kết quả.
- Triệu Lượng Dân đã ngất, trận đầu tiên, La gia thắng!
Cùng với lời tuyến bố kết quả này, toàn bộ dãy núi Hoàng Sa bỗng chốc đều sôi trào.
- Má, trận đầu mà Triệu gia đã thua, tiền cược của ông gặp nguy rồi!
- La nhị gia quá mạnh, lại cứng rắn đánh Triệu tam gia ngất luôn.
- Quả nhiên là người có thiên bẩm tu hành nhất của La gia.
- Hey, thắng rồi!
Toàn bộ người La gia reo hò như sấm dậy. Ngược lại bên phía Triệu gia, sắc mặt từng người đều chán nản, bất an.
Tần Dương chăm chú nhìn La nhị gia đang đứng sừng sững như cây tùng trên sàn đấu, trong ánh mắt hắn lộ ra vài phần bất an.
Quả nhiên sau khi nghe thấy La gia thắng, tâm trạng căng thẳng của La nhị gia thoáng cái thả lỏng. Miệng ông phun ra một ngụm máu, sau đó ông trực tiếp ngã ra phía sau.
- Á, ngã rồi kìa!
- Chuyện gì thế nhỉ?
Người La gia đã xông lên sàn đấu nhanh chóng kiểm tra một lượt, sau đó có hai người khiêng La nhị gia lên, bên cạnh đã có các bác sĩ chờ từ sớm vây xung quanh.
- Xem tình hình này chắc La nhị gia cũng thắng trong nguy hiểm thôi, nếu Triệu tam gia không ngã trước thì sợ là La gia sẽ thua ý chứ!
- Lưỡng bại câu thương, không biết bị thương tới mức nào đây?
- Đều nôn ra máu rồi, xem ra bị thương không nhẹ đâu.
Đám Tần Dương cũng quan tâm vây xung quanh, ông cụ La đứng trước mặt La nhị gia, sắc mặt ông lo lắng. Đột nhiên ông như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn trong đám người, sau đó tìm thấy Tần Dương trong đó.
- Tần Dương, cháu qua đây.
Mọi người nhường đường để Tần Dương nhanh chóng đi đến:
- Ông gọi cháu ạ?
Gương mặt ông cụ La buồn rầu chỉ vào La nhị gia mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm trên giường:
- Cháu kiểm tra thử đi.
Tần Dương không hề từ chối:
- Vâng ạ!
Tần Dương nhanh nhẹn kiểm tra một lượt cho La nhị gia, hắn cũng nhanh chóng lấy kim châm đã chuẩn bị từ sớm ra. Tần Dương cởi áo của La nhị gia ra, cà cà cắm kim lên rồi tiện tay khẽ búng lên nó, từng cây kim bay múa như những con bươm bướm.
- Mệ, châm cứu đấy á, vãi nhề!
- Lần đầu tiên tôi thấy phương pháp châm cứu thế này, đúng là mở mang tầm mắt.
- Mấy người không biết gì à, đây là phương pháp châm cứu Quan Âm Châm của riêng Ẩn Môn. Quan Âm xuất kim, Diêm Vương nhường đường biết không hả? Nghĩa là Quan Âm Châm thì đến người chết cũng có thể cứu sống lại được, làm Diêm Vương cũng phải bó tay…
- Ẩn Môn? Tần Dương đấy là đệ tử của Mạc tiên sinh á? Cậu ta là người La gia à?
- Ừa, mẹ của Tần Dương là con gái thứ hai của ông cụ La La Khiếu Thiên.
- Ra thế, vậy Tông chủ Mạc Vũ có đến không nhỉ?
Đám người xem lại bàn tán sôi nổi, đủ loại vẻ mặt khác nhau.
Thực lực lúc này của Tần Dương tăng mạnh, hắn điều khiển cửu châm đã dễ như trở bàn tay. Vài phút sau, trên gương mặt trắng bệch của La nhị gia đã xuất hiện vài phần hồng hào, hơi thở hổn hển của ông cũng bình ổn trở lại.
Tần Dương rút kim châm ra rồi nói với ông cụ La:
- Tạm thời không có vấn đề gì nữa rồi ạ, tiếp theo thì cứ điều trị và dưỡng thương như bình thường thôi. Vết thương của nhị gia rất nặng nên chắc phải tĩnh dưỡng một năm rưỡi mới hồi lại được ạ.
Ông cụ La thở phào một hơi:
- Ừ, cháu vất vả rồi.
Tần Dương cười cười:
- Việc cháu nên làm thôi ạ.
La nhị gia được người đưa lên xe rồi người La gia đưa ông đến bệnh viện. Hiện trường vốn đang hơi hỗn loạn cũng cũng yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều biết trận đấu thứ hai sắp bắt đầu rồi. Trận đấu này rất quan trọng, nếu La gia lại thắng tiếp thì không cần phải đấu trận thứ ba nữa mà trực tiếp thắng luôn. Cũng vì như vậy nên Triệu gia nhất định phải thắng trong trận đấu này!
- Mời hai tuyển thủ của trận thi đấu thứ hai lên sàn đấu.
Theo giọng nói của trọng tài, Triệu Minh đột nhiên đứng dậy rảo bước nhanh lên sàn đấu. Phía bên kia La Hoằng cũng đi ra khỏi khu của La gia, đứng đối diện với Triệu Minh.
- La Hoằng, anh không phải là đối thủ của tôi đâu!
La Hoằng trầm giọng nói:
- Có phải là đối thủ hay không, đánh mới biết được!
Triệu Minh híp mắt lại, ông ta chắp tay sau đó lùi lại phía sau một bước, bày ra tư thế:
- Được, lên đi!