Chương 789: Trò bẩn đê tiện
Mọi người đều biết Triệu Minh rất mạnh, nhưng lúc Triệu Minh thực sự ra tay thì mọi người mới biết là Triệu Minh vô cùng mạnh!
Mạnh tới mức đáng sợ!
La Hoằng từ lúc bắt đầu đã rơi vào thế bị động, còn chưa tới một phút ngắn ngủi ông đã bị Triệu Minh đá bay.
Chưa nổi hai phút, La Hoằng đã bị Triệu Minh đấm một cú vào trước ngực, sương xườn bị gãy làm đôi. Ông phun ra một ngụm máu rồi ngã lăn ra đất.
- Fuck, mạnh dữ?
- Quá khủng?
- Triệu Minh ghê thế cơ à?
- Đánh nhanh gọn nhẹ, bây giờ phải xem trận thứ ba then chốt quyết định kết cục rồi.
Tần Dương cũng rất kinh ngạc, lúc trước hắn từng thấy Triệu Minh và ông cụ La đấu ba quyền với nhau, ông ta đã đánh ông cụ La bị thương và chính mình cũng bị thương nhẹ. Nhưng bây giờ xem ra là vết thương đó rất bình thường, căn bản không hề có chút ảnh hưởng nào đến thực lực của ông ta cả.
La gia biết Triệu Minh rất lợi hại, sợ La Kim Phong đấu không lại nên đã tìm La Hoằng có thực lực mạnh hơn ra nghênh chiến. Nhưng vẫn bị thua một cách nhanh lẹ thế này!
La Hoằng nhanh chóng được chữa trị, vết thương của ông đơn thuần chỉ do lực mạnh gây ra nên không cần Tần Dương phải ra tay cứu chữa. Ông trực tiếp được đưa đến chỗ các bác sĩ để xử lý.
Ông cụ La ngoảnh đầu lại nhìn La Dương đang ở bên cạnh, trầm giọng nói:
- Thực lực của Triệu Phong không thể bì được với cháu, cháu chỉ cần không hấp tấp là sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Sự thịnh suy của La gia đều nằm ở trận đấu này nên cháu phải thật bình tĩnh!
La Dương vâng một tiếng, cậu đang định nói gì đó thì cái bụng bỗng vang lên một âm thanh rất lớn.
- Ục!
Mặt La Dương biến sắc, cậu ôm lấy bụng dưới, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Ông cụ La sa sầm mặt lại hỏi:
- Sao thế?
La Dương không dám giấu giếm, khẽ đáp:
- Không biết làm sao mà từ lúc bắt đầu bụng cháu cứ réo ùng ục, hình như bị đau bụng rồi ạ...
Ông cụ La lạnh mặt nói:
- Hôm nay phải đại chiến mà hôm qua cháu lại ăn bậy ăn bạ gì thế hả?
La Dương khổ sở đáp:
- Ông ơi, cháu không có, cháu ăn cùng với mọi người trong nhà mà. Hai hôm nay cháu đều nghỉ ngơi dưỡng sức để chờ trận đấu này, nên cháu nào dám đi ăn uống linh tinh đâu ạ!
Ông cụ La trầm giọng nói:
- Cháu cố nhịn một chút...
Ông cụ La còn chưa nói xong thì bụng của La Dương đột nhiên lại vang lên tiếng ục ục tiếp, mặt cậu biến sắc:
- Á, không được rồi. Cháu phải đi vào nhà vệ sinh đã...
La Dương quay người chạy đi, ông cụ La nhìn thấy cảnh này, gương mặt cũng tái xanh.
La Kim Phong nhìn vẻ mặt cha mình rồi nhanh chóng đi theo La Dương.
Lúc này trọng tài đã đứng dậy, hiển nhiên là để chuẩn bị thông báo trận đấu thứ ba bắt đầu. Ông cụ La sầm mặt lại nói với La Kim Hải:
- Thằng ba, con đi nói với trọng tài một tiếng là bên chúng ta có chút chuyện đột xuất, rồi hoãn trận đấu thêm hai mươi phút nữa…
- Vâng!
La Kim Hải nhanh chóng chạy đến chỗ vị trọng tài nói lại một lượt, mấy người tọng tài thương lượng với nhau một lúc rồi đồng ý với yêu cầu này. Dẫu sao thì yêu cầu này cũng không quá đáng, nhỡ đâu người ta còn chưa chuẩn bị xong, vì đây là trận đấu cuối cùng quyết định sống còn mà.
Bên phía Triệu gia nhận được thông báo trận đấu thứ ba phải trì hoãn thì lập tức reo hò.
- Sắp bắt đầu đấu đến nơi rồi còn làm gì thế không biết?
- Hay là La gia sợ rồi nhỉ?
- Gì chứ, đau bụng? Ngay thời khắc quan trọng nhất lại đau bụng, cậu tin được không hả?
Triệu Minh giơ tay ngăn người Triệu gia đang ồn ào lại, ông ta lạnh lùng nói:
- Họ nói là hai mươi phút thì chúng ta cho họ hai mươi phút!
Đám người vây xem xung quanh lúc này cũng lại nháo nhào cả lên, chẳng rõ thế nào.
- Lại chuyện gì thế, đang lúc gay cấn nhất lại đau bụng. Cảm thấy cứ sai sai thế nào ý nhỉ?
- Chắc là chuyện bất ngờ thôi. Đúng là có người khi căng thẳng thì cơ thể sẽ có rất nhiều phản ứng mà. Trận thứ ba này liên quan đến sự thịnh suy của gia tộc, trách nhiệm to lớn nặng nề này lại đè lên vai một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, không chịu được áp lực cũng là chuyện rất bình thường.
- Thực lực của La Dương đã là Tiểu Thành Cảnh đỉnh phong, chắc thực lực của Triệu Phong kém hơn một chút. La gia thắng chắc rồi.
- Triệu gia thật là trấn tĩnh quá nhề, hay là Triệu gia có bảo vật gì đó, ví dụ như thủ đoạn tiềm lực bạo phát chẳng hạn.
- Đúng thật, hai trận đấu trước đều liều mạng quyết liệt như thế, hoàn toàn là trạng thái dốc hết sức lực. Trận thứ ba này dù thực lực của họ không bằng La gia, nhưng mức độ tàn khốc này chắc sẽ không giảm đâu, khéo ngược lại còn càng kinh khủng hơn ý.
- Thực lực thấp mà còn tàn khốc hơn, nói kiểu gì thế?
- Cậu nghĩ đi, hai trận trước đều là cao thủ đấu với nhau, từng cú đấm đá đều có uy lực kinh người. Chỉ cần thật sự đánh trúng đối phương thì cơ bản một quyền một cước là quyết định được thắng bại rồi, vì uy lực quyền cước của họ đủ mạnh. Nhưng hai người quyết đấu trận thứ ba này đều chỉ là Tiểu Thành Cảnh, uy lực quyền cước đương nhiên sẽ kém, vài ba quyền chưa thể đánh ngã đối phương được. Để chiến thắng thì không phải sẽ phải liều mạng sao, thế mới nói là chắc sẽ càng thêm khốc liệt!
Mặt mày người La gia lúc này đều rất nghiêm trọng.
- Rốt cuộc là làm sao, La Dương ra ngoài chưa?
Ông cụ La đã đến ranh giới phẫn nộ, thần sắc ông thâm trầm tới mức dọa người. Còn La gia sớm đã có người đi hỏi tình hình rồi nhanh chóng thông báo lại.
- La Dương không ổn rồi, đau bụng mãi không ngừng, hơn nữa tôi nghe cậu ấy nói là vừa vận chuyển nội khí một cái là bụng cậu ấy lại càng đau thêm giống như bị dao cắt…
Sắc mặt người thông báo về tình hình của La Dương nghiêm trọng, anh ta hơi tiến gần lại, nhỏ giọng nói:
- Cậu ấy ăn uống cùng với mọi người trong La gia, rất chú ý nên chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Sáng nay mọi thứ vẫn còn ok, nhưng đến trận đấu của cậu ấy lại xảy ra vấn đề. Tôi nghi là cậu ấy bị người ta hãm hại.
Ánh mắt sắc lẹm của ông cụ La xẹt qua:
- Cậu nói là thằng bé bị người ta gài bẫy, mục đích là để nó không thi đấu được sao?
- Vâng, với tình trạng hiện tại của cậu ấy chắc chắn sẽ không lên sàn đấu được. Dù có miễn cưỡng thi đấu thì lúc đánh nhau cũng không thể chuyên tâm nghênh chiến, kiểu gì cũng sẽ thua!
Ánh mắt ông cụ La chợt rơi lên người Triệu Minh đang ngồi ổn định ở phía đối diện:
- Là trò quỷ của Triệu gia?
- Rất có khả năng, nhưng tạm thời chưa thể tra ra được. Mấu chốt bây giờ là chúng ta phải làm sao đây.
Ông cụ La nghiến răng khàn giọng nói:
- Trận đấu thứ ba có thể đổi ngày được không?
- Cái này không được, Triệu gia tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hơn nữa trong giao ước cũng đã viết, nếu xuất hiện bất kỳ tình huống nào dẫn đến không thể thi đấu hoặc không thể nghênh chiến được thì sẽ quyết định chúng ta thua…
Mí mắt ông cụ La giật giật:
- Nhưng thế hệ trẻ tuổi trừ La Dương ra, còn ai có thể là đối thủ của Triệu Phong nữa đâu. Ngoài La Dương, người giỏi nhất mới hai mươi khiếu huyệt, còn cách biệt một khoảng rất lớn với thực lực của Triệu Phong…
- Nếu đây thực sự là âm mưu của Triệu gia thì mục đích của họ là đây rồi, khiến cho La Dương-người có thực lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ của chúng ta không thể thi đấu, những người còn lại đều không phải là đối thủ của bọn họ. Chúng ta đã sơ suất rồi, không ngờ đối phương lại làm cái trò bẩn này…
Mặt ông cụ La cứng lại:
- Cậu lại đi coi La Dương thế nào rồi đi, xem nó có thể gắng gượng thi đấu được không, tôi sẽ ở đây nghĩ cách tiếp.
- Vâng!
Sau khi người của La gia đó rời đi, ông cụ La cắn chặt hàm răng, hai mắt ông nhìn Triệu Minh như sắp phun lửa…
Đê tiện!