Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 779 - Chương 790: Chủ Động Xin Thi Đấu

Chương 790: Chủ Động Xin Thi Đấu
 

Triệu Minh cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của ông cụ La, ông ta lạnh lùng liếc nhìn lại một cái rồi rời ánh mắt đi nơi khác.

Ông cụ La nhổ một bãi nước miếng xuống đất rồi hung hăng quát lên:

- Trò tiểu nhân bẩn thỉu!

Người chạy đi kiểm tra rất nhanh đã quay lại, thần sắc rất bất an nói:

- La Dương không thể thi đấu được đâu ạ, cả người cậu ấy đau đến mức sắp mệt lả đi rồi… Chắc chắn cậu ấy đã trúng kế của người khác, bằng không thì không thể đau bụng tới mức thảm hại như thế được.

Ông cụ La nghiến răng nghiến lợi, quét mắt nhìn về phía thế hệ trẻ.

La Dương đã không thể thi đấu, cho dù gắng gượng lên sàn cũng chỉ có kết cục thua cuộc mà thôi. Đã không thể kéo dài hay trì hoãn gì nữa, thì cách duy nhất bây giờ là phải đổi người lên thi đấu. Đúng là dù thế hệ trẻ của toàn bộ La gia nhiều, nhưng người có tình trạng tốt trừ La Dương ra thì người mạnh nhất mới chỉ có thực lực hai mươi khiếu huyệt, còn những người khác thì không được.

Cử ai lên bây giờ đây?

Trong lòng ông cụ La rất nặng nề, vì theo như ông thấy dù cử ai lên thì cũng không thể mang lại thắng lợi cuối cùng và quan trọng nhất cho La gia được.

Tần Dương đứng ở bên cạnh, hắn thấy ánh mặt ông cụ La đang quét nhìn trong đám người thì nhịn không được khẽ nói:

- Anh họ bị người ta hãm hại nên không thể thi đấu được, vậy bây giờ ai sẽ thay anh ấy lên sàn đấu đây?

Vẻ mặt La Khai khổ não:

- Vốn dĩ thực lực của anh hai chắc chắn có thể áp đảo Triệu Phong của Triệu gia, nhưng ngoài anh ấy ra thì không ai làm được việc này nữa cả. Người mạnh nhất cũng chỉ có thực lực hai mươi huyệt, kém Triệu Phong những ba khiếu huyệt, căn bản là không có tia hy vọng chiến thẳng nào cả.

Tần Dương nhíu mày lại, hắn liếc nhìn vào trong đám người La gia thì phát hiện vẻ mặt mọi người đều rất nặng nề, ánh mắt lộ vẻ bất an và tuyệt vọng. Có thể thấy là trận đấu này còn chưa bắt đầu mà mọi người đều đã mất hết niềm tin rồi.

Tần Dương do dự mấy giây rồi cuối cùng quyết đinh, nhẹ giọng nói:

- Triệu Phong đó có thực lực trung hai mươi ba khiếu huyệt, thông tin này có chuẩn không anh?

La Khai gật đầu:

- Chuẩn mà, nếu Triệu Phong cũng có thực lực Tiểu Thành Cảnh đỉnh phong hai mươi tư khiếu huyệt, thì Triệu gia bọn họ đã không cần dùng tới cái trò tiểu nhân bẩn thỉu này, chí ít cũng có thể quang minh chính đại đấu với nhau một trận.

- Chuyện này có liên quan đến kế hoạch lớn tương lai của gia tộc. Có thể nắm chắc phần thắng thì ai còn muốn liều mạng lo lắng hãi hùng nữa. Vốn đây không phải là trận so tài hữu nghị mà đây là một trận tranh đấu một mất một còn…

Tần Dương chửi thề một câu sau đó hỏi tiếp:

- Em có thể thay mặt La gia thi đấu trận thứ ba không?

La Khai đột nhiên trợn tròn mắt, cậu kinh ngạc nhìn Tần Dương như chợt như tỉnh ngộ, trong mắt cậu lộ ra vẻ vui mừng:

- Đúng rồi, chú là đệ tử Ẩn Môn, thực lực sẽ rất mạnh. Chú là em họ của bọn anh, dù không mang họ La nhưng vẫn được tính là người La gia, đương nhiên là có thể thay mặt La gia lên thi đấu rồi…

La Chính ở bên cạnh cũng mừng rỡ nói:

- Chuẩn, sao chúng ta lại quên chú nhỉ. Chú cũng có thể đại diện cho thế hệ trẻ của La gia ra thi đấu. À, bây giờ chú có thực lực gì?

Cũng không trách hai người La Khai và La Chính lại có vẻ mặt như thế này. Dù nói miễn cưỡng Tần Dương cũng là người La gia, nhưng chung quy là lúc họ đang cân nhắc xem ai sẽ đại diện cho La gia tham gia thi đấu trận thứ ba, thì căn bản chưa nghĩ đến Tần Dương.

La Khai hưng phấn hỏi:

- Tần Dương, chú có thực lực gì?

Tần Dương vuốt vuốt mũi đáp:

- Nếu trình độ nội khí thì em mới chỉ có thực lực mười tám khiếu huyệt.

Nụ cười mong đợi trên mặt La Khai và La Chính chợt cứng đờ.

- Hở, trung mười tám khiếu huyệt… á?

Giọng nói của La Khai bất giác kéo dài ra âm cuối, giọng cậu đầy vẻ thất vọng không hề giấu diếm.

Nụ cười trên mặt La Chính cũng chợt vặn vẹo, cười khổ nói:

- Thực lực của Triệu Phong là hai mươi ba khiếu huyệt, chú còn kém năm huyệt vị, khoảng cách này cũng lớn quá.

Tần Dương lúc này cũng không biết phải giải thích thế nào, ngược lại Hàn Phong ở bên cạnh lại nhịn không được lên tiếng:

- Thực lực nội khí của Tần Dương dù chỉ có mười tám, nhưng lực chiến đấu của cậu ấy đã vượt xa thực lực này rồi. Cậu ấy đã từng đánh bại Tư Đồ Hương đệ tử đời thứ nhất của Lục Thiên Sinh ở Trung Hải và một đệ tử kiệt xuất khác của Hà gia ở Bắc Kinh. Hai người này đều là thực lực trung hai mươi hai và hai mươi ba khiếu huyệt, mà vẫn không phải là đối thủ của Tần Dương…

La Khai và La Chính không biết về chiến tích của Tần Dương, nên khi nghe chuyện này, hai người đều trợn trừng mắt.

- Chiến thắng đối thủ vượt cấp?

Dù Hàn Phong có hơi thổi phồng về Tần Dương, nhưng tốt xấu gì thì những chuyện này đều là thật. Tần Dương thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy, lực chiến đấu của em chắc có thể tương đương với đối thủ có thực lực trung hai mươi ba khiếu huyệt. Nếu đối phương không dùng thuốc hay các ký kíp bạo phát, thì em chắc chắn sẽ đánh bại được. Nhưng nếu đối phương mà chơi thuốc thì em cũng không dám chắc.

La Khai và La Chính đối mắt nhìn nhau, La Khai khẽ nói:

- Chuyện này vẫn phải do ông nội quyết định, mình đi!

Nếu người khác nói là mình có thực lực trung mười tám khiếu huyệt, mà có thể chắc chắn đánh bại được đối thủ có thực lực hai mươi ba khiếu huyệt. Như vậy La Khai và La Chính sẽ phỉ nhổ vào hắn, nhưng Tần Dương mà nói như thế thì hai người họ sẽ tin.

Dù mới tiếp xúc vài ngày, nhưng La Khai và La Chính đều rất rõ tính cách của Tần Dương. Hắn khiêm tốn trầm ổn, lời nói hay việc làm đều đáng tin. Chuyện mà hắn không làm được thì tuyệt đối sẽ không ba hoa, huống chi là lúc quan trọng như thế này, nhất định hắn sẽ không làm bừa.

Ba người đi đến bên cạnh ông cụ La đang rối như tơ vò, La Khai nhỏ giọng nói:

- Ông nội, Tần Dương nói là chắc chắn sẽ đánh bại Triệu Phong, chú ấy có thể đại diện cho nhà ta ra thi đấu.

Ông cụ La cũng ngây ra một lát, mắt ông chợt sáng lên:

- Tần Dương, cháu có thực lực gì?

Tần Dương không biết làm sao đáp:

- Trung mười tám ạ.

Ông cụ La lập tức nhíu mày lại, khẽ quát:

- Càn quấy! Triệu Phong đó có thực lực trung hai mươi ba, kém những năm khiếu huyệt thì cháu lấy gì mà đánh với người ta?

La Khai nhỏ giọng đáp:

- Lực chiến đấu của Tần Dương cao hơn trung mười tám nhiều, chú ấy đã từng đánh bại đối thủ trung hai mươi ba khiếu huyệt.

Ông cụ La chợt giương đôi mày lên:

- Tần Dương, chuyện này là sao? Cháu dùng loại phương thức chiến đấu tiềm lực bùng nổ gì hay sao?

Tần Dương thản nhiên đáp:

- Tư Đồ Hương là đệ tử của Lục Thiên Sinh của Lục gia ở Trung Hải, thực lực trung hai mươi hai, sở trưởng thực chiến. Cháu không thi triển Kim Châm Thích Huyệt cũng có thể đánh bại cô ấy, lát sau cô ấy uống thuốc kích thích thực lực nên sức mạnh tăng như vũ bão. Nên cháu cũng tiến vào trạng thái bùng nổ, đánh bại đối phương. Cuộc giao lưu của giới tu hành ở Bắc Kinh mấy ngày trước, Hà gia rất oán giận với sư phụ cháu, rồi còn tìm cháu gây phiền phức. Cháu đánh bại Hà Thiên Phong-thiên tài của Hà gia, anh ta là thực lực trung hai mươi ba…

Tần Dương ngưng lại, ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn chăm chú vào mắt ông cụ La:

- Nếu Triệu Phong chỉ có thể phát huy được thực lực hai mươi ba khiếu huyệt, chắc cháu sẽ thắng dễ dàng thôi. Còn nếu anh ta sử dụng những cách khác để kích thích lực chiến đấu, thì cháu không dám khẳng định chắc chắn sẽ chiến thắng. Nhưng cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành được thắng lợi.

- Mẹ cháu là người La gia, dù vì chuyện của cha cháu mà hai bên tranh cãi mất vui. Nhưng máu mủ tình thâm chúng ta vẫn là người một nhà, đương nhiên cháu cũng không muốn La gia thất bại. Nếu La gia có sự lựa chọn tốt hơn thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không còn sự lựa chọn nào khác thì cháu sẵn lòng đại diện cho La gia ra thi đấu.
Bình Luận (0)
Comment