Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 780 - Chương 791: Tâm Trạng Khác Nhau

Chương 791: Tâm Trạng Khác Nhau
 

- Để ta thương lượng với mọi người đã!

Thắng bại của trận chiến thứ ba quá đỗi quan trọng, nó liên lụy đến việc được mất trong tương lai của gia tộc, ông cụ La không dám một mình quyết định. Ông đi đến bên cạnh La Kiến Nghiệp và gọi mấy người anh em khác đến, sau đó mọi người cùng nhau trao đổi chuyện này.

Ba phút sau, ánh mắt của lão tổ La gia sáng ngời nhìn Tần Dương.

Cụ vẫy tay gọi Tần Dương đến.

Tần Dương cung kính chào hỏi:

- Cháu chào cụ ạ!

La Kiến Nghiệp trầm giọng nói:

- Thực lực trung mười tám khiếu huyệt, lực chiến đấu thực tế có thể sánh ngang với trình độ trung hai mươi ba khiếu huyệt. Nếu cháu còn dùng bí tịch đột phá lực chiến đấu thì còn có thể tăng cao hơn nữa, đúng không?

Tần Dương bình tĩnh đáp:

- Vâng ạ.

La Kiến Nghiệp rất nhã nhặn gật đầu:

- Được, vậy cháu sẽ đại diện cho La gia tham gia trận thi đấu thứ ba này.

Tần Dương hơi ngẩn ra một chút, cụ chỉ hỏi một câu đơn giản như thế hay sao?

- Vâng ạ!

La Kiến Nghiệp nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương, trong đôi mắt cụ lộ ra vài phần tán thưởng:

- Từ bao đời nay, Ẩn Môn chỉ nhất mạch đơn truyền, mỗi một thế hệ đệ tử đều là những người cực kỳ xuất sắc và ưu tú. Không ngờ đệ tử Ẩn Môn đời này lại là người mang một nửa dòng máu của La gia. Cháu hãy thẳng tay mà đánh một trận, đừng có tâm lý áp lực gì cả, cứ phát huy khả năng bình thường là được.

Ngưng một lúc, ánh mắt La Kiến Nghiệp lại liếc nhìn đến Triệu Minh ở phía đối diện:

- Triệu gia sử dụng mưu hèn kế bẩn, bây giờ La gia chúng ta như đứng bên bờ vực thẳm. Bất kể cuối cùng thắng bại ra sao, cháu có thể ra trận thi đấu thì La gia đều sẽ ghi nhớ chuyện này.

Tần Dương cười đáp:

- Cháu sẽ cố gắng hết sức.

La Kiến Nghiệp xua xua tay:

- Cháu đi đi, nếu thật sự không chống đỡ được thì phải nhớ tính mạng là quan trọng trên hết.

- Cảm ơn cụ đã lo cho cháu ạ!

Trong lòng Tần Dương thấy hơi ấm áp. Trong lúc quan trọng như thế này, La Kiến Nghiệp không hề dặn dò hắn là nhất định phải giành được phần thắng, mà cụ lại nhắc nhở hắn phải bảo vệ tính mạng. Suy cho cùng cụ vẫn coi hắn là người một nhà và coi trọng tình thân hơn lợi ích.

La Khiếu Thiên nói với La Kim Hải:

- Con đi nói với trọng tài đi, trận đấu thứ ba có thể bắt đầu được rồi.

La Kim Hải nhanh chóng đi ra khỏi đám người, đến chỗ ngồi của mấy vị trọng tài. Ông kể lại chuyện La Dương bị người khác hãm hại một lúc, rồi mới nói cho họ biết sẽ có một người khác của La gia ra thi đấu và người này chính là Tần Dương.

Dù Tần Dương không mang họ La, nhưng trong người hắn thực sự có chảy dòng máu của La gia và quả thật hắn có thể đại diện cho La gia ra thi đấu. Mấy vị trọng tài dù có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dị nghị gì.

- Trận thi đấu thứ ba bắt đầu, mời hai tuyển thủ lên sàn đấu.

Tần Dương đi ra khỏi đám người rồi chậm rãi bước vào trung tâm sàn đấu, phía bên kia Triệu Phong cũng đang bước ra khỏi đám người.

Tất cả người xem ban nãy còn đang suy đoán xem rốt cuộc là La Dương xảy ra chuyện gì, còn có thể xuất đấu được nữa hay không. Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Dương bước ra, lập tức toàn bộ mọi người đều ồ lên.

- Tần Dương!

- Sao lại là cậu ta, cậu ta đại diện cho La gia ra thi đấu á?

- Không phải anh ta họ Tần sao, cũng có thể thay mặt cho La gia được à?

- Rốt cuộc La Dương bị sao rồi, đương nhiên lại không thể thi đấu được, vừa rồi không phải vẫn còn đang bình thường sao? Bị trúng kế của Triệu gia thật à?

- Tần Dương đang cứu vãn nguy nan cho La gia, không biết cậu ta có thắng được Triệu Phong không đây?

- Cậu ấy mới hai mươi tuổi thôi, chắc không phải là đối thủ của Triệu Phong đâu.

- Dù tuổi còn trẻ nhưng cậu ấy đã là đệ tử Ẩn Môn rồi đấy, đệ tử Ẩn Môn mà có người yếu hay sao?

Bên phía La gia, đám người cũng đang xôn xao. Sắc mặt Triệu Minh thoáng cái sa sầm lại.

Tần Dương!

La gia thế mà lại cử Tần Dương xuất chiến!

Trong đầu Triệu Minh vốn đã chắc chắn phần thắng, nhưng đột nhiên lại có hơi không khẳng định. Ông ta không quá rõ về thực lực của Tần Dương, nhưng hắn có đủ khả năng đại diện cho La gia ra thi đấu, điều này chứng tỏ thực lực của hắn chắc chắn mạnh hơn thế hệ trẻ của La gia!

Triệu Phong có thể đánh bại được Tần Dương không?

Dù có không ít người Triệu gia kêu gào là Tần Dương không thể thay mặt cho La gia, nhưng Triệu Minh lại không hề có động tĩnh gì. Vì ông ta biết làm ầm ĩ như thế chẳng có chút tác dụng nào.

Một nửa dòng máu đang chảy trong người Tần Dương là của La gia, nên đương nhiên là hắn đủ khả năng đại diện cho La gia.

Bây giờ chỉ có trông chờ vào Triệu Phong thôi, cũng may mà Triệu Phong cũng đã chuẩn bị kỹ thuốc bí mật liều mạng rồi. Dù gì thì Tần Dương cũng mới chỉ hai mươi tuổi, chắc không mạnh bằng Triệu Phong đâu nhỉ?

Hoắc Hiên đứng trong đám người, vẻ mặt anh ta khá kỳ lạ.

Lúc trước anh ta từng hỏi Tần Dương có thể đại diện cho La gia ra thi đấu không, hắn đã cho anh ta một câu trả lời phủ định. Nhưng bây giờ trời xui đất khiến thế nào, Tần Dương lại đứng trên sàn đấu rồi.

Dù trận chiến còn chưa bắt đầu, nhưng trực giác của Hoắc Hiên đã nói rằng trận này Tần Dương sẽ thắng, cũng có nghĩa kết quả cuối cùng là La gia thắng!

Hoắc Hiên ngoảnh đầu lại nhìn về bàn đặt cược, miệng anh ta nhoẻn cười.

Anh ta vốn nghiêng về Triệu gia hơn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng La gia thắng, anh ta lại kiếm được nhiều hơn. Riêng người Triệu gia đã đặt cược năm mươi triệu rồi…

Xem ra tối nay phải ăn mừng rực rỡ rồi.



- Trận đấu bắt đầu!

Trong sàn đấu, Triệu Phong nhìn chằm chằm vào Tần Dương, cậu ta nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm rồi xông tới.

Tần Dương không hề lùi bước, hắn cũng muốn thăm dò Triệu Phong.

Nắm đấm của hai người mạnh mẽ gặp nhau trên không trung, sau đó cả hai cùng đồng thời lùi lại về sau vài bước.

Tần Dương lùi bốn bước, Triệu Phong lùi ba bước.

- Ý, thực lực của Tần Dương khá đấy. Dưới cú đánh mạnh thế mà chỉ lùi về sau nhiều hơn đối phương có một bước nhỏ, thực lực hai người chênh lệch không nhiều đâu.

- Đệ tử Ẩn Môn quả nhiên lợi hại, cậu này chắc mới hai mươi tuổi thôi mà đã có thể đánh ngang sức với Triệu Phong rồi. Thế chẳng phải là cậu ta đã đến gần cảnh giới Tiểu Thành Cảnh đỉnh phong à, nếu mà thuận lợi thì khéo một hai năm nữa là cậu ta trở thành cao thủ Đại Thành Cảnh rồi ý chứ?

- Chắc thế, trận đấu này đáng xem đấy, sợ là cả hai đều phải liều mình mới được.

- Chuẩn, thực lực càng tương đương nhau thì càng không dễ phân thắng bại!

Trong khu của La gia, tâm trạng mọi người đều rất căng thẳng. Vốn Tần Dương chỉ có thực lực trung mười tám khiếu huyệt, còn kém thực lực của Triệu Phong năm khiếu huyệt, đây đã là một khoảng cách vô cùng lớn. Dù Tần Dương nói lực chiến đấu của mình vượt xa trình độ khiếu huyệt, nhưng không được tận mắt trông thấy thì trong đầu ai dám khẳng định được?

Sau khi thấy hai người đấu với nhau một quyền, tâm trạng của người La gia bỗng tăng vọt, sự lo lắng lúc trước lập tức giảm đi rất nhiều.

- Chỉ lùi nhiều hơn một bước thôi, thực lực chênh lệch không lớn đâu, có cơ hội rồi!

- Thật lợi hại, thực lực mười tám khiếu huyệt mà có thể đánh được với Triệu Phong hai mươi ba khiếu huyệt. Lại chỉ lùi sau nhiều hơn một bước thôi, được!

La Kiến Nghiệp, La Khiếu Thiên với những người lớn tuổi của La gia nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Những lời mà Tần Dương nói lúc trước không sai, lực chiến đấu của hắn quả thật rất mạnh!

So với tâm trạng hân hoan vui mừng ở bên La gia, thì phía Triệu gia lại là một mảng u ám.

Trong lần va chạm này dù nhìn qua thì Triệu Phong có chiếm một chút ưu thế, thực lực dường như cũng mạnh hơn Tần Dương một chút. Nhưng không ai bên phía Triệu gia cảm thấy vui mừng quá lớn cả.

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến thân phận của Tần Dương, trên người hắn không thể không có vài chiêu thức để xoay chuyển tình thế được.

Hắn chính là truyền nhân Ẩn Môn…
Bình Luận (0)
Comment