Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 785 - Chương 796: Luận Võ Các

Chương 796: Luận Võ Các
 

- Trong chiếc hộp này có một viên Phá Huyệt Đan, anh cầm lấy đi!

Trong nhà của La Kim Phong, Tần Dương đưa một chiếc hộp cho Lưỡi Lê rồi cười nói:

- Tự anh giữ cẩn thận, nếu để rơi mất thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.

Lưỡi Lê nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra xem, bên trong có một viên Phá Huyệt Đan đang nằm im ắng.

Trong mắt Lưỡi Lê không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, có viên Phá Huyệt Đan này, anh ta có thể đột phá Đại Thành Cảnh để trở thành một cao thủ Đại Thành Cảnh rồi. Từ nay trở đi con đường đời của anh ta sẽ hoàn toàn khác.

Dù cao thủ Đại Thành Cảnh cũng chia ra thực lực cao thấp, nhưng bình thường mà nói, trừ phi có khả năng nắm chắc thành công tuyệt đối hoặc trừng trị đối phương triệt để. Dù người có thực lực cao hơn đối phương cũng không muốn kết thù hận với cao thủ Đại Thành Cảnh, vì vốn cao thủ Đại Thành Cảnh thật sự muốn đối phó với ai trong bóng tối quả thực là quá dễ dàng.

Ai mà không có lấy một người bạn thân thiết, ai mà không có người cần quan tâm đâu. Nếu thật sự muốn kết thù, làm loạn thì ai mà gánh vác cho nổi?

- Cảm ơn! Không phải mấy ngày trước cậu còn nói là không có à? Viên này kiếm đâu ra thế?

Tần Dương cười đáp:

- Tôi chẳng giúp La gia đánh thắng trận đấu à, ông ngoại hỏi tôi muốn được thưởng gì thì tôi nói muốn một viên Phá Huyệt Đan. La gia bề thế như vậy, một viên Phá Huyệt Đan thì có thấm vào đâu.

Lưỡi Lê ngây ra một lúc:

- Cậu giúp La gia đánh thắng trận đấu, và thắng được vụ cá cược có giá trên trời mà chỉ muốn một viên Phá Huyệt Đan thôi còn không cần gì khác nữa sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đều là người một nhà mà, đương nhiên là không cần phần thưởng gì, mà tôi cũng chẳng thiếu tiền. Nếu không phải tại tôi thật sự không có Phá Huyệt Đan trong tay thì tôi cũng chẳng cần thứ gì đâu.

Lưỡi Lê nhất thời không biết phải nói gì, công lao lớn như vậy sợ là dù Tần Dương mở miệng đòi hỏi thứ gì, La gia cũng sẽ đáp ứng hết. Nhưng hắn chỉ lấy một viên Phá Huyệt Đan cho mình, còn bản thân hắn lại chẳng cần thứ gì.

Tần Dương nhìn thần sắc phức tạp trên gương mặt Lưỡi Lê, hắn mỉm cười giơ tay lôi tiếp một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt Lưỡi Lê.

- Ngày trước thấy anh đấu võ ở sàn đấu của Hoăc Hiên để kiếm tiền, tôi nghĩ chắc anh hơi túng thiếu. Anh đưa người nhà đến nơi khác sống đương nhiên sẽ phải tiêu tiền, trong chiếc thẻ này có một triệu coi như là chút lòng cảm ơn của cá nhân tôi với anh, anh cầm đi.

Lưỡi Lê ngơ ra một chốc rồi liên tục từ chối:

- Tôi không thể cầm được, thứ này không có trong phạm vi giao ước của chúng ta ngày trước. Cậu đã đưa cho tôi Phá Huyệt Đan mà tôi muốn rồi, giao dịch của chúng ta đã thanh toán xong, sao tôi còn có thể nhận tiền của cậu được?

Tần Dương cười lớn nói:

- Anh cứ cầm đi, nếu không phải anh dạy cho tôi Huyễn Ảnh Bộ thì tôi cũng đâu có thắng một cách dễ dàng như vậy được. Vả lại Huyễn Ảnh Bộ chắc chắn sẽ còn có thể giúp tôi sau này, cho nên coi như là anh đã giúp tôi một việc lớn. Dù chỗ tiền này không nằm trong giao ước lúc trước của chúng ta, nhưng đây coi như là chút tấm lòng của cá nhân tôi, anh cầm đi.

- Anh cũng đừng nghĩ chỗ tiền này là tôi móc tiền túi của mình ra cho anh, lúc Hoắc Hiên mở sòng lần trước, tôi đã đặt năm triệu ở chỗ anh ta, cũng nhờ thế mà thắng được năm triệu nữa. Chỗ tiền này chẳng qua là một phần năm trong số tiền mà tôi thắng được thôi, anh đừng khách sáo với tôi như thế. Dù anh không cần tiền, nhưng còn vợ con anh, anh không muốn chị ấy sống tốt hơn một chút sao?

Nghe thấy Tần Dương nhắc đến vợ con mình, ánh mắt vốn kiên quyết của Lưỡi Lê lập tức có hơi dao động. Tần Dương cười cười, cầm chiếc thẻ ấn vào tay Lưỡi Lê.

- Đều là đàn ông với nhau, thoải mái chút đi, đừng càm ràm nữa, mật khẩu tôi viết ở phía sau tấm thẻ.

Lưỡi Lê nghiến răng không từ chối nữa:

- Được, cảm ơn Tần tiên sinh, vậy tôi xin nhận.

Dù Lưỡi Lê đã nhận tiền, nhưng sự cảm kích trong lòng anh ta với Tần Dương lại tăng thêm mấy phần. Trong đầu anh ta đã âm thầm hạ quyết tâm, đợi sau này anh ta đến Trung Hải, tiến vào Đại Thành Cảnh nhất định sẽ nghĩ cách giúp Tần Dương để trả nợ ân tình của bây giờ.

Tần Dương đứng thẳng người cười nói:

- Không còn vấn đề gì nữa rồi, anh cứ ở đây an tâm dưỡng thương, những chuyện khác không cần phải lo.

Lưỡi Lê gật đầu:

- Được, à Tần tiên sinh, bao giờ thì cậu về Trung Hải?

Tần Dương cười đáp:

- Tạm thời tôi còn phải đi một chuyến đến Giang Châu làm chút việc đã, nhưng lúc trường nhập học thì tôi nhất định phải về, liên lạc điện thoại nhé.

Lưỡi Lê ừm một tiếng:

- Ok!

Tần Dương chào tạm biệt Lưỡi Lê rồi quay về La gia, Tần Hoa và La Thi Thiến đều đã thu dọn xong hành lý của mình, chuẩn bị xuất phát về Bắc Kinh.

Chuyện đấu lôi đài đã kết thúc, yến tiệc chúc mừng của pp cũng đã xong xuôi. Tần Dương đương nhiên cũng không định ở lại đây lâu thêm nữa, sau khi đánh tiếng cho sư phụ Mạc Vũ, hắn đặt vé máy bay chuẩn bị bay đến Giang Châu.

Người La gia nhiệt tình giữ lại, sau khi không giữ được, hai anh em La Kim Phong và La Kim Hải tự mình lái xe đưa một nhà ba người của Tần Dương đến sân bay.

Tần Dương chào đám người Hoắc Hiên với Hàn Phong xong thì ngồi máy bay trực tiếp đến Giang Châu.

Sau khi Tần Dương đến Giang Châu một mình, hắn vẫy một chiếc taxi ở sân bay rồi đi thẳng đến ở một khách sạn năm sao tại bia giải phóng khu Du Châu phồn hoa nhất Giang Châu.

Tần Dương không thiếu tiền, nên đương nhiên không muốn ở những khách sạn nhỏ đều tự làm khổ mình. Dù phong cách Ẩn Môn hành sự rất khiêm tốn, nhưng cũng không có nghĩa là phải cố ý tự ngược đãi mình.

Một mình Tần Dương ngồi trong quán lẩu dưới khách sạn ăn một nồi lẩu lá sách bò cay Giang Châu chính hiệu và canh vịt đủ món, khiến cho toàn bộ vị giác của hắn đều nhảy lên hoan hô.

Ăn xong bữa tối, Tần Dương không vội về khách sạn ngay mà bắt một chiếc xe taxi, cầm điện thoại theo hướng dẫn đi thẳng hai trăm kilomet trên đường quốc lộ bên sườn núi, sau đó hắn xuống xe ở bên đường.

Giang Châu còn được gọi là phố núi, thành phố ở trên núi. Ở sườn núi, trước mặt Tần Dương là một đường đi bộ với các bậc thang đá dài, một đường thẳng lên núi. Trên núi còn có một đình viện có diện tích không nhỏ, đó chính là điểm đến Tần Dương.

Tần Dương bước trên bậc đá leo lên núi, cuối cùng đi đến cửa lớn của đình viện. Hắn dừng bước, quan sát hai cánh cửa lớn bằng gỗ thật ở cổng ra vào của biệt viện này, trên hai cánh cửa này còn treo một bảng hiệu.

“Luận Võ Các”

Trước cửa lớn có một chiếc ghế dựa, một ông lão tóc bạc trắng nhàn nhã ngồi trên đó. Ánh mắt ông thong thả đánh giá Tần Dương, nhưng không hề nói tiếng nào.

Tần Dương đi lên trước mỉm cười chào hỏi:

- Cháu chào ông, nơi này bây giờ có được vào không ạ?

Ông lão tóc bạc khẽ cười đáp:

- Thằng nhóc cậu từ đâu tới hả?

Tần Dương cười đáp:

- Cháu từ Trung Hải đến, sư phụ nói với cháu rằng nơi đây rất thú vị, nên cháu muốn đến đây xem sao…

Ông lão tóc trắng cười hỏi:

- Sư phụ cậu là ai?

Tần Dương thành thật đáp:

- Sư phụ cháu là Mạc Vũ, tông chủ của Ẩn Môn, mọi người gọi là Mạc tiên sinh.

Vẻ mặt ông lão tóc trắng chợt biến, lộ ra vẻ mừng rỡ:

- Cậu là đệ tử Ẩn Môn, cao túc của Mạc tiên sinh?

Tần Dương khách sáo đáp:

- Vâng, cháu tên là Tần Dương.

Ánh mắt ông lão tóc trắng quan sát Tần Dương từ trên xuống dưới, ông có hơi mong đợi hỏi:

- Sư phụ cậu cũng đến Giang Châu rồi sao?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng, ngài mai sư phụ cháu về.

Mắt ông lão tóc trắng phát sáng, lập tức cười lớn:

- Đã là đệ tử của Mạc tiên sinh thì đương nhiên có tư cách vào rồi, tự cậu đẩy cửa vào đi.

- Vâng, cháu cảm ơn!

Tần Dương khách sáo cảm ơn, sau đó đi đến cửa. Hai tay hắn đặt lên cánh cửa, hắn chưa vội vã dùng sức mà chỉ đứng trung bình tấn. Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, nội khí truyền sang hai cánh tay, hai tay hắn đột nhiên xuất lực dồn sức đẩy về phía hai cánh cửa nặng nề.
Bình Luận (0)
Comment