Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 787 - Chương 798: Cậu Còn Hiếm Hơn Cả Gấu Trúc

Chương 798: Cậu còn hiếm hơn cả gấu trúc
 

Tần Dương lôi điện thoại ra quét mã thanh toán.

- Anh tìm chỗ ngồi đi ạ, tôi chuẩn bị xong sẽ mang ra cho anh.

- Ok!

Tần Dương quay người đi liếc nhìn qua căn phòng, rồi đi về phía một tấm bình phong vắng vẻ ở cạnh cửa sổ, sau đó hắn dừng lại cạnh một giá sách ở bên.

Mắt Tần Dương nhìn qua giá sách, rồi thấy khá kinh ngạc.

Những cuốn sách trên giá này dù đều không phải là công pháp tu hành gì, nhưng tất cả đều có liên quan đến tu hành.

“Bí ẩn về khiếu huyệt trên cơ thể người”

“Mẹo nhỏ truyền dụng nội khí”

“Đánh giá lợi và hại khi kích thích tiềm lực”

“Bách khoa toàn thư đan dược”

“Tìm hiểu chi tiết về Tiểu Tẩy Mạch”



Tần Dương không hề vội vã quyết định xem sẽ đọc cuốn nào, dẫu sao hắn đến đây chỉ là muốn mở rộng hiểu biết hơn thôi, chứ không phải thật sự cấp bách muốn học hay giải quyết cái gì. Hắn vốn có một sư phụ siêu giỏi rồi, những thứ căn bản này hắn tuyệt nhiên không cần học thêm nữa.

- Tiên sinh, đồ uống của anh đây ạ.

Tần Dương mỉm cười nghiêng đầu:

- Để lên bàn giúp tôi, cảm ơn.

Mỹ nữ phục vụ đặt đồ uống lên bàn rồi rời đi, Tần Dương thì tiếp tục tìm sách vở cất trữ trên giá sách đồng thời suy đoán trong đầu, tầng hai có phải có sách vở giá trị hơn không?

Đúng như những gì mỹ nữ phục vụ giới thiệu ban nãy, đa số sách ở tầng một đều khá là cơ bản, thiếu trình độ cao, nhưng cũng có một ít phương pháp Luyện Khí. Nhưng những phương pháp này đều thuộc loại rất đại chúng, đồng thời cũng không có giá trị cao. Dù gì thì các phương pháp tu luyện đặc biệt của các nhà giàu có cũng không thể dễ dàng truyền ra bên ngoài, vì đó là chỗ đứng của gia tộc họ.

Tần Dương đi vòng qua hai giá sách, sau đó rút một quyển “Luận đột phá nút thắt Tiểu Thành Cảnh đỉnh phong”. Sau khi lật xem mấy trang, thấy cũng khá thú vị nên Tần Dương cầm lấy cuốn sách ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, rót đồ uống vào ly của mình rồi uống.

Một đợt tiếng bước chân vang lên, có người đi về phía Tần Dương. Hắn ngước ánh mắt từ quyển sách lên nhìn người đó.

Người đi đến đó là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, vóc dáng hơi mập, khuôn mặt tròn tròn, trên mặt mang nụ cười cởi mở.

- Hi, người anh em trông lạ quá, trước kia chưa từng gặp cậu thì phải.

Tần Dương cười đáp:

- Tôi mới đến đây lần đầu.

Người thanh niên cười lớn nói:

- Nghe giọng chắc cậu không phải người ở đây hả?

Tần Dương ừm một tiếng:

- Tôi là người Bắc Kinh, đến đây để mở mang kiến thức một chút.

Người thanh niên nhiệt tình giơ tay:

- Hoan nghênh cậy đến Giang Châu, tự giới thiệu nha, tôi là Thẩm Dũng, là người ở đây.

Tần Dương đứng dậy, đặt cuốn sách trong tay xuống rồi giơ tay ra bắt:

- Tần Dương, Tần trong Tần quốc, Dương trong dương quang.

Thẩm Dũng liếc mắt nhìn tên quyển sách Tần Dương đặt trên mặt bàn, cậu cười nói:

- Nhìn sách mà cậu đọc, chắc định chuẩn bị xung kích Đại Thành Cảnh hả?

Tần Dương khiêm tốn đáp:

- Thật ra vẫn còn xa lắm, tôi chỉ đọc để giết thời gian thôi, chắc có thể đạt được chút cảm ngộ trợ giúp thì sao… Thẩm tiên sinh, mời ngồi.

Thẩm Dũng cũng không khách sáo mà ngồi xuống đối diện Tần Dương luôn, cậu cười chỉ vào mấy người nam nữ ở một chỗ không xa:

- Mấy người chúng tôi đang ngồi bên đó chém gió, thấy cậu hơi lạ nên tôi qua đây làm quen một chút, dẫu sao thì có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận mà…

Tần Dương cười cười:

- Vừa nãy tôi nghe thấy các anh chị thảo luận ở ngoài cửa, rất thú vị đấy.

Thẩm Dũng cười đáp:

- Chém gió linh tinh thôi, những cuốn sách đáng giá ở đây chúng tôi đều đã xem cả, nên coi đây là điểm đến để tụ tập tán dóc thôi, hơn nữa còn có thể làm quen vài người bạn ở đây nữa. Đúng rồi, Tần Dương cậu là gia tộc tu hành à?

Thẩm Dũng bắt đầu hỏi sâu về Tần Dương, Tần Dương cũng không giấu diếm mà cười đáp:

- Sư môn tu hành.

Tu hành giả đại khái được chia thành mấy loại hình như: Gia tộc tu hành, sư môn tu hành và tự tu hành. Gia tộc tu hành là gia tộc tu hành giả có tu hành truyền thừa, luôn có sự chỉ dẫn và dạy dỗ của trưởng bối trong gia tộc trên con đường tu hành. Sư môn tu hành thì là có môn phái tu hành giả truyền thừa, được trưởng bối sư môn chỉ dạy trên con đường tu hành. Còn tự tu hành là những người bình thường có được công pháp tu hành, rồi tự mình tìm tòi tu hành thành tu hành giả, đây cũng chính là loại được gọi là tán tu, những người này không hề có chút vị thế nào trong giới tu hành giả cả.

Thẩm Dũng cười nói:

- Cậu là đệ tử của môn phái nào? Thẩm gia chúng tôi là gia tộc tu hành giả gốc Giang Châu. Ừm, chưa được coi là nhà giàu, nhưng cũng khá được, trình độ hạng trung.

Tần Dương thẳng thắn đáp:

- Ẩn Môn.

Nụ cười trên gương mặt Thẩm Dũng chợt cứng đờ, mắt cậu mở to hơn như thể hoài nghi tai mình đã nghe nhầm:

- Ẩn Môn?

Tần Dương cười cười:

- Ừ, Ẩn Môn.

Thẩm Dũng ngây ra nhìn Tần Dương:

- Từ xưa tới nay, Ẩn Môn chỉ nhất mạch đơn truyền đó ư? Tông chủ là Mạc tiên sinh?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, Mạc Vũ chính là sư phụ của tôi!

- What the hell!

Thẩm Dũng chợt đứng phắt dậy, cậu đột nhiên quay đầu lại điên cuồng vẫy tay với mấy người ở phía sau:

- Bát Nguyệt, Độc Tửu, Thiển Thiển mau qua đây!

Hai nam một nữ ở bên đó nhìn vẻ mặt đó của Thẩm Dũng còn tưởng xảy ra chuyện gì, họ đều đứng dậy đi nhanh đến.

- Sao thế?

Thẩm Dũng chỉ tay vào Tần Dương, nét mặt đầy phấn chấn nói:

- Cậu ấy là Tần Dương, là truyền nhân của Mạc tiên sinh môn phái Ẩn Môn đấy!

Mấy người bạn đó đều ngạc nhiên, từng ánh mắt phát sáng đồng loạt nhìn về phía Tần Dương.

Tần Dương cười nói:

- Mọi người không cần nhìn tôi như vậy đâu, làm vậy khiến tôi có một loại cảm giác mình đã biến thành con gấu trúc rồi hay sao đấy.

Tần Dương cười cười:

- Tần Dương, sự so sánh này của cậu quá phù hợp. Nhưng đúng ra mà nói thì cậu còn hiếm hơn cả gấu trúc ý… À, ý của tôi là Ẩn Môn các cậu đều là nhất mạch đơn truyền, mỗi đời chỉ có một đệ tử duy nhất. Loài gấu trúc dù hiếm, nhưng tốt xấu gì cũng có không ít. Còn đệ tử Ẩn Môn các cậu chỉ có một người mà thôi, độc nhất trong thiên hạ đấy!

Mình còn hiếm hơn cả gấu trúc?

Tần Dương dở khóc dở cười, so sánh kiểu gì thế?

Dù câu nói này có hơi lộn xộn, nhưng Tần Dương cũng không hề tức giận. Vì hắn cảm thấy rằng Thẩm Dũng có tính cách dễ gần, nhiệt tình, nói năng cũng không khách sáo gì cả.

Tần Dương đành chịu cười cười:

- Được rồi, sự so sánh này của anh hình như cũng không có vấn đề gì cả. Đệ tử Ẩn Môn chúng tôi quả thật là ít, dưới tông chủ cũng chỉ có một mình tôi thôi…

Một người thanh niên đeo mắt kính cười he he nói:

- Nói đúng ra thì Ẩn Môn được sáng lập sớm nhất là ở Giang Châu đấy. Dù người trong Ẩn Môn có hành tung phiêu bạt, người ngoài đến tông môn ở đâu cũng không biết, nhưng cũng biết gốc gác của Ẩn Môn là ở đây. Nói ra thì cũng đều là cùng một chỗ, không phải người ngoài.

Người ngoài không biết tông môn ở đâu?

Đúng, Ẩn Môn quả nhiên rất thần bí, thậm chí đến địa điểm của tông môn cũng giấu không cho người ngoài biết. Nhưng nói ra thì hắn bây giờ đã có thực lực trung mười tám khiếu huyệt rồi, không lẽ cũng không biết tông môn ở đâu sao?

Người đẹp khí chất mặt, trái xoan mặt đầy mong đợi hiếu kỳ hỏi:

- Tần Dương, sao tự nhiên anh lại đến Giang Châu? Ngày trước tôi từng nghe có thông tin bảo anh đang học ở Trung Hải cơ mà? Anh về tông môn à?

Một nam sinh khác cũng mong đợi hỏi:

- Tông chủ của các cậu rốt cuộc đang ở đâu thế?

Tần Dương nhún nhún vai, thả tay ra bất đắc dĩ đáp:

- Tôi cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment