Chương 799: Vị trí tông môn
- Sư phụ, thư mời thọ yến trăm tuổi của lão tổ Du gia đã tới tay con, người có muốn đi hay không?
Tần Dương quơ hai tờ thư mời được làm tinh mỹ trong tay cười hì hì nhìn Mạc Vũ ngồi trên ghế dựa bưng chén trà.
Mạc Vũ khẽ thổi lá trà trên mặt nước, sau đó đặt chén trà xuống nhận lấy thư mời trong tay Tần Dương.
Bức thư mời tinh mỹ, bên trên còn được bao bọc bởi một tầng lá vàng, hơn nữa chế tác tinh xảo, chỉ riêng thành phẩm cũng đã không thấp, có thể thấy được Du gia cường hào cỡ nào.
Mạc Vũ mở thư mời ra, nhìn một lần, tiện tay đặt trên bàn bên cạnh.
- Sao con quen biết người Du gia?
Tần Dương nhớ tới biểu hiện của Du Thiển Thiển ngày hôm qua, biểu tình trên gương mặt nhịn không được trở nên quái dị thêm hai phần, ánh mắt nhìn Mạc Vũ cũng có vài phần buồn cười.
Mạc Vũ bị ánh mắt của Tần Dương thấy có hai phần kỳ quái:
- Vấn đề ta hỏi con con không trả lời, nhìn ta như vậy làm gì?
Tần Dương cười hì hì nói:
- Ngày hôm qua con không phải tới Luận Võ các sao, quen được mấy người bạn mới, một trong số đó chính là người Du gia, tên Du Thiển Thiển, năm nay hai mươi bốn tuổi, cô ấy là người ái mộ người, thấy người vì lý tưởng... ách, thần tượng, sư phụ, biết người có mị lực rất lớn, nhưng nào ngờ lớn đến nước này...
Mạc Vũ sửng sốt một chút:
- Có ý gì?
Tần Dương cười ha ha lên:
- Sư phụ, con biết Du Thiển Thiển kia cảm thấy sư phụ là một nửa hoàn mỹ, ngưỡng mộ người nha.
Mạc Vũ lắc đầu, cười mắng:
- Con tiểu tử này, ba ngày không đánh liền nhảy lên đầu lật ngói, xem ra là thiếu đánh đòn đây mà.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Đây cũng không phải lời con nói nha, con chỉ trần thuật lại thôi.
Mạc Vũ trừng liếc Tần Dương, thật ra cũng không phải răn dạy hắn, mặc dù trên nhiều khía cạnh Mạc Vũ rất nghiêm khắc với Tần Dương, nhưng thật ra hắn là con người rất ôn hòa, cũng không cảm thấy những lời này của Tần Dương có gì mạo phạm tới mình.
- Thực lực của Du gia ở Giang Châu hoàn toàn xứng đứng thứ nhất. Lần thọ yến trăm tuổi lão tổ Du gia e rằng người từ các gia tộc tu hành trời nam đất bắc cũng sẽ tới chúc mừng, đây mặc dù là thọ yến, nhưng cũng không phải lần đầu thịnh hội giới tu hành Trung Hoa, nếu người ta đã đưa thư mời tới, gốc Ẩn Môn chúng ta còn ở Giang Châu, tóm lại sẽ có cơ hội giao thiệp, vậy hãy đi đi.
Hơi ngừng lại một chút, Mạc Vũ mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Hơn nữa, thiệp mời của người ta đưa tới hai phần, đây chính vì lo lắng ta không đi, con cũng không tiện đi, cho nên thiệp mời đều do cá nhân phát.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Thật ra con đúng là có hai phần hiếu kỳ, dù sao dường như như lời sư phụ nói, đến lúc thọ yến trăm tuổi lão tổ Du gia nhất định sẽ tụ hội không ít người tu hành, con cũng muốn tới kiến thức một phen, kết bạn thêm một số người, dù sao con cũng là người tu hành mà.
- Được, nhưng thọ yến chỉ còn có vài ngày, chúng ta về tông môn trước một chuyến.
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Khi nào ạ?
- Tối hôm nay!
- Trong đêm?
Tần Dương có chút nghi hoặc nhìn Mạc Vũ, chợt như hiểu được điều gì liền cười khổ nói:
- Xem ra thật sự có rất nhiều người nhìn chằm chằm tông Ẩn Môn chúng ta, đến cả về tông môn cũng phải cẩn thận.
Mạc Vũ cười nói:
- Ai bảo người Ẩn Môn chúng ta thưa thớt, trong tông môn ngày thường cũng không có người, mặc dù tông môn có một loạt biện pháp phòng ngự, người thường cho dù biết ở đâu căn bản cũng không cách nào tiến vào được, nhưng khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, trong mắt của một số người có năng lực, bọn họ có thể tìm cách phá vỡ phòng ngự, lấy tất cả đồ trong tông môn đi.
Tần Dương chớp mắt nói:
- Vì sao không chuyển những vật kia ra ngoài đặt tới một địa phương an toàn hơn?
Mạc Vũ cười nói:
- Còn có nơi nào an toàn hơn một tông môn bí mật, huống chi những vật kia trân quý như vậy, cuối cùng vẫn chỉ là vật chết, cho dù thực sự có một ngày kia bị người khác cướp sạch không còn thì thế nào, chỉ cần người trong Ẩn Môn ta còn thì sẽ không thành vấn đề.
Tần Dương gật đầu:
- Được, vậy chúng ta có cần chuẩn bị gì không?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Con nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc tốt tinh thần là được, còn lại tất cả Tiêu Tâm An sẽ sắp xếp tốt.
Tần Dương hơi sửng sốt:
- Chú Tiêu cũng tới Giang Châu sao?
Mạc Vũ gật đầu:
- Ừ, Giang Châu chính là vị trí của tông môn Ẩn Môn, thủ vệ tông môn cũng là chức trách Ẩn thị, cho nên hắn ở Giang Châu cũng có rất nhiều sản nghiệp, tóm lại không thể chuyện gì cũng phải để ta tự lực cánh sinh được.
- Được rồi, vậy con đi nghỉ trước đây.
- Được!
Ban đêm, Tần Dương bị Mạc Vũ đánh thức.
- Chúng ta cần phải đi.
Tần Dương nhanh chóng mặc chỉnh tề đi theo Mạc Vũ đi xuống lầu, Tiêu An Tâm lái xe chờ hai người ở cửa khách sạn.
Sau khi hai thầy trò lên xe, Tiêu An Tâm trực tiếp nổ máy xe, xe giống như đạo u linh trượt vào trong bóng đêm, sau đó đi về hướng ngoài thành phố.
Xe nhanh chóng ra khỏi khu vực thành phố, chạy trên đường cao tốc với tốc độ vững vàng, Tần Dương cũng trở nên kích động và mong đợi hơn.
Bản thân đi theo sư phụ học nghệ đã bao năm qua, rốt cục phải về tông môn rồi.
Mặc dù Mạc Vũ sớm đã nhận định Tần Dương là truyền nhân Ẩn Môn, nhưng cuối cùng vẫn chưa chính thức tiến hành nghi thức tông môn, mà chỉ khi trở lại tông môn mới có thể tiến hành nghi thức chính thức, xét trên mặt ý nghĩa nào đó hắn mới xem như là truyền nhân Ẩn Môn chân chính, là Tông chủ Ẩn Môn đời sau chân chính.
Nhớ lúc đầu không phải sư công của Tần Dương không phải nhận Lục Phong Niên làm đệ tử sao, nhưng đến cuối cùng Lục Phong NIên cũng không trở thành Tông chủ Ẩn Môn bây giờ, mà là Mạc Vũ đã trở thành Tông chủ, cũng vì Lục Phong Niên không qua khảo hạch của sư công, cuối cùng bị sư công từ bỏ.
Xe đi được một giờ đồng hồ, đi trên đường cao tốc chừng nửa tiếng liền dừng lại bên đường dưới chân một ngọn núi lớn, mà ở bên cạnh là một gian nhà được một vòng tường cao bao quanh, chiếm diện tích không lớn.
Tiêu An Tâm xuống xe lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa sắt, sau đó đẩy ra, lại quay trở lại trong xe lái xe đi vào trong, một lần nữa xuống xe khóa cửa chính lại.
Hai người Tần Dương và Mạc Vũ đều xuống xe, ánh mắt Tần Dương đảo qua tòa kiến trúc cũng không tính là lớn kia, ánh mắt thể hiện ra vài phần kinh ngạc.
Đây dường như là một phòng kho gửi hàng?
Tông môn Ẩn Môn trong này?
Không phải chứ?
Mặc dù trong lòng Tần Dương bàng hoàng, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn Mạc Vũ bên cạnh.
Mạc Vũ cười nói:
- Đi theo ta!
Tần Dương cứ như vậy đi theo sau lưng Mạc Vũ về hướng kho chuyên để hàng hóa trống rỗng kia, sau đó đi vào một loạt căn phòng trong hàng gian nhà.
Tiêu An Tâm đi theo vào trong, khép cửa phòng lại, lại ấn đèn điện sáng bên cạnh.
Đây là một căn phòng làm việc nhìn qua rất bình thường, bên trong vẫn được quét dọn sạch sẽ, xem ra bình thường nơi này vẫn có người hoạt động.
Mạc Vũ tiến lên phía trước, một tấm vách ngăn trên giá sách bị hắn cứng rắn kéo ra ngoài lộ ra một không gian hẹp bên trong, Mạc Vũ đánh một chưởng lên trên mặt bằng, lòng bàn tay khẽ hấp, một tầng bản vô cùng vuông vức bị hút lên lộ ra bên dưới một quầng sáng như mặt kính.
Mạc Vũ đặt bàn tay của mình lên trên, một tia sáng màu lam đảo qua trên dưới một lượt, giá sách lập tức trượt sang bên cạnh, lộ ra một cửa ngầm ẩn giấu sau lưng giá sách cực lớn.